Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 70 : Quang minh thần điện (mười)
Ngày đăng: 20:41 19/04/20
Đại thần quân sự của đế quốc tờ mờ sáng đột nhiên nhận được tin nguyên soái đế quốc đích thân giá lâm, lập tức như bị lửa thiêu mông lao từ trên giường xuống, ngay cả giầy cũng không kịp đi.
Hayden nhìn đại thần quân sự đội mũ mặc áo ngủ lộ ra một góc lông ngực đang vội vàng bổ đến trước mặt, bắt lấy tay hắn, hổn hển hỏi: “Có phải đánh vào rồi không? Có phải đánh tới Fariel rồi không? Là Quang Minh thần hội hay pháp sư vong linh? Chúng ta phải làm thế nào?”
Hayden rút tay về, giúp hắn ta sửa sang áo mũ, mỉm cười: “Ta chỉ tới bàn với ngài về việc gia tăng số lượng binh lính đóng ở thành Mael.”
“Thành Mael?” Đại thần quân sự nhẹ nhàng thở ra, “Thành Mael không thất thủ, thì chắc chắn Fariel không có việc gì.”
Đây là vị đại thần tràn đầy đặc sắc hầu hạ Kastalon nhị thế, bề ngoài đáng tín nhiệm nhưng luôn làm một ít việc không đáng tin. Có điều hắn ta có một tính cách đặc biệt mà Kastalon II khi còn tại thế vô cùng ưa chuộng, đó là chán ghét làm việc. Việc này vì có Hayden mà rất dễ dàng, lúc trước điều hành quân sự đều do một mình hắn quyết định, sau đó vị đại thần quân sự này sẽ báo quyết định đó cho Kastalon II tỏ vẻ hắn ta vẫn tồn tại. Chỗ tốt là, dù Kastalon II năm đó liều mạng chèn ép hoàng thái tử Ciro nhưng Hayden không bị liên lụy quá lớn. Nguyên nhân chính là như vậy, nên dù Ciro biết vị đại thần quân sự này bất tài cũng chậm chạp chưa xuống tay với hắn ta.
Hiện tại xem ra, chờ đế quốc cáo chung một thời loạn lạc, có lẽ vị này cũng cáo chung kiếp sống đại thần.
Dù nghĩ thế, thái độ Hayden trước sau vẫn hòa ái như một, “Đúng vậy. Đúng như ông nói, pháp sư vong linh có sức phá hoại khó tưởng tượng, một khi công phá thành Mael xong sẽ giương cao khí thế như chẻ tre tiến công Fariel.”
Mặt đại thần quân sự lại trắng, hai tay nắm chặt trước ngực như đang cầu nguyện.
Hayden tiếp tục: “Để tránh đế đô gặp nguy cơ đó, chúng ta phải tăng nhân thủ bảo vệ phòng tuyến thứ nhất.”
Đại thần quân sự nói: “Nhưng vạn nhất không bảo vệ được thì làm thế nào? Binh lực đế đô không phải càng thêm trống rỗng sao? Trước đó đế đô đã phái một nhóm quân đội qua, nếu không phải quân đoàn Tulip của ngài trở về, có lẽ hiện tại đế đô đã thành một tòa thành rỗng chẳng hề được bảo hộ.”
Hayden nói: “Viện trưởng Olivia và Vincent các hạ cũng ở thành Mael, nếu bọn họ và quân đội khổng lồ đều không thể bảo vệ, ta nghĩ đế đô có nhiều ít binh lực cũng không còn quan trọng.”
Tuy nói như thế nhưng có binh lực ít ra sẽ cảm giác an toàn hơn chút chứ. Đại thần quân sự u oán nhìn Hayden, “Nguyên soái đến sớm như vậy chỉ vì chuyện này?”
Hayden vội ho một tiếng: “Đúng, ta muốn quyết định sớm một chút. Sau đó ta phải đi Sangtu.”
Đại thần quân sự lại khẩn trương, “Không phải Quang Minh thần hội có động tĩnh gì chứ? Kỳ thật Quang Minh thần hội và pháp sư vong linh là đối thủ một mất một còn, chúng ta có thể nghĩ cách cho họ đánh nhau không? Chỉ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Hayden vỗ vai hắn ta: “Đó là một biện pháp tốt. Ta tin tưởng ông nhất định có thể nghĩ cách.”
Đại thần quân sự: “…” Nếu hắn ta có thể nghĩ cách, đã không cần kích động như vậy.
Hayden nói: “Về quân biên phòng…”
Đại thần quân sự ngắt lời: “Chuyện này tôi phải bẩm báo trước với bệ hạ mới được.”
Hayden nói: “Ngày hôm qua bệ hạ hỏi việc đó, ta nói cho ngài ấy biết, sáng hôm nay ông sẽ trình bày đáp án vào đúng bảy giờ.”
“Tại sao?” Người từ ánh sáng biến thành nghi hoặc nhìn cậu.
“Thầy nói, phía dưới không có gì là nữ.”
“Không, ta không phải.” Hắn lắc đầu quả quyết, “Ta không giống nữ thần Quang Minh.”
Mundra nói: “Ngươi cũng không giống ta.”
Hắn ngẫm nghĩ: “Ta bất nam bất nữ.”
Mundra xem như đồng ý lời hắn nói.
Hắn hỏi: “Tại sao ngươi không uống?”
Mundra nói: “Ngươi uống giúp ta.”
Hắn lại hỏi: “Tại sao ta phải uống giúp ngươi?”
Mundra đáp: “Uống xong nói cho ngươi biết.”
Hắn nhìn nhìn nước trong chén, sau đó chậm rãi uống hết, “Ngươi có thể nói rồi đó.”
Mundra trả lời: “Bởi vì ta muốn ngươi uống. Phi.”
Hắn hỏi tiếp: “Tại sao ngươi muốn ta uống?”
Mundra không nói.
Hắn mở to hai mắt nhìn cậu, một chút cũng không lộ ra bộ dáng mất kiên nhẫn mà còn duy trì động tác này mãi đến tối, khi Sophie tới lần thứ hai, hắn mới hóa thành ánh sáng tan biến đi.
Sophie luyên thuyên; “Buổi tối vui vẻ, ngươi có biết ta…” Cô ta chú ý tới cái chén rỗng.
Mundra hỏi: “Có thể cho một chén nước nữa không?”
Khóe miệng Sophie mỉm cười thân thiết, “Đương nhiên, muốn gì cũng được.” Cô ta triệt hạ thần trận Quang Minh giam cầm Mundra, lập tức cảm thấy một luồng khí vong linh dày đặc đánh thẳng vào mặt!