Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ
Chương 1 : Khách tha phương trở về (nhất)
Ngày đăng: 04:07 19/04/20
Thời tiết trong xanh.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào từng viên đá vụn trải dài trên con đường nhỏ. Hai bên đường hoa cải nở rộ, từng ngọn xanh rờn nâng đỡ những đóa hoa vàng rực, khung cảnh rộng lớn làm lóa mắt người.
Một chiếc xe ngựa bốn bánh từ con đường nhỏ phía tây gấp gáp chạy về cuối hướng đông. Nơi đó là trang viên của gia tộc Grantham giàu có nổi tiếng gần xa, trên cửa thùng xe khắc hình một con trâu đang gầm thét, đây chính là gia huy của gia tộc.
Tương phản với quang cảnh của dòng họ Grantham, trong xe ngựa, phu nhân Grantham đang vô cùng sầu não. Nhiều ngày bôn ba khắp nơi không mang lại hiệu quả gì, lại nhớ tới tin tức hôn sự thất bại của con gái sẽ rất nhanh truyền khắp hang cùng ngõ hẻm tại quê nhà. Thà rằng nghèo khó vất vả còn hơn bị người lấy chuyện này làm trò cười sau bữa ăn, bà tức giận sầu lo, tưởng như vừa mới chết đi cả trăm lần. Mà càng khiến người ta khó chịu đựng nổi là nửa đời sau của bà với con gái mình rất có thể sẽ còn khốn khó hơn mấy người nghèo kia.
Chỉ cần có thể xoay chuyển chuyện này, bà nguyện dùng mười năm tuổi thọ đánh đổi.
Trong thâm tâm bà cầu nguyện như thế.
Bất ngờ, xe ngựa vốn đang tiến quân thần tốc thẳng đến cửa nhà lại dừng ngay tại cổng chính.
“Có chuyện gì vậy? Mark! Đến ngươi cũng bị số mệnh mua chuộc tới đùa giỡn ta sao?” Bà tức giận kéo cửa sổ xe.
Bên cạnh cánh cửa sắt sơn trắng đã thủ hộ trang viên gần trăm năm, một thanh niên rụt rè đứng thẳng, áo khoác xanh ngọc giặt đến bạc màu ngượng ngùng che lấp cái áo sơmi trắng còn giản dị hơn. Nhìn vẻ đánh giá của bà, nét mặt hắn càng thêm lo lắng, bộ dạng tùy thời đều có thể ngất đi.
Bà cẩn thận đánh giá hồi lâu, rốt cuộc cũng đem hắn trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ, xem ra khuôn mặt thật thà khiến phu nhân Grantham chán ghét cả nửa đời người kia lúc này tựa như ánh rạng đông soi sáng lên sinh mệnh của bà.
“Phu nhân, là thiếu gia Kerry!” Người đánh xe kích động kêu to.
“Ta thấy rồi thấy rồi.” Bà cũng kích động dị thường, nói năng lộn xộn hẳn. Bà xách váy bước xuống xe ngựa, chạy đến trước mặt hắn như thiếu nữ đang ôm nỗi nhớ nhung mãnh liệt. “Trời ơi! Kerry, con trở về rồi! Trở về rồi sao! Thật tốt quá, cảm tạ thần linh!”
Thanh niên lúng túng nhìn bà, hoàn toàn toàn không biết phản ứng thế nào với nhiệt tình xa lạ này.
“Sao lại đứng ở ngoài? Đây là nhà của con, trang viên của con. Con chính là chủ nhân, con hoàn toàn làm chủ nơi này, đáng lẽ phải nghênh ngang mà vào cửa chứ!” Bà kéo tay hắn, phát hiện hắn vẫn ngoan ngoãn thuận theo như thường lệ, trong lòng vui sướng, miệng nói càng thêm lưu loát, “Thời gian con không ở đây, ta với Audrey không lúc nào không nhớ tới con. Chúng ta cả ngày đều lo lắng, cầu nguyện cho con, nhìn con khỏe mạnh hoàn chỉnh đứng ở đây là biết chúng ta cầu nguyện có tác dụng rồi.”
Bà thân thiết kéo hắn vào trong, hoàn toàn không biết người bị kéo kinh hãi đến sắp nghẹt thở.
Trên đường chợt phát ra tiếng bánh xe ma sát.
Bà để ý thấy tay còn lại của hắn đang kéo một chiếc rương gỗ có bánh xe được chế tác hết sức cẩu thả. Như bình thường đối với phu nhân Grantham mà nói, đem nó đi làm củi đốt còn ngại sặc. “Đây là hành lý của con hả?” Bà nhẹ nhàng hỏi.
“Đó là trước khi tôi bị thương. Nhìn xem, mấy phút trước tôi vừa bị đắc tội,” hắn chỉ lên trán mình, rồi lại chỉ tiếp vào yết hầu, “nên biết đánh nhau đối với tôi so với việc trở thành kỵ sĩ càng là truyền thuyết xa xôi!”
“Cũng đúng.”
“……”
Người hầu bên ngoài gõ cửa.
Kleist trước khi mở cửa, đột nhiên quay đầu nói với người kia: “Tôi có nói cho anh biết ai làm bị thương anh chưa?”
“Một gã ma pháp sư ngạo mạn vô lễ, không biết nói lý, tự cao tự đại.” Người đàn ông dừng một chút, “Cậu biết hắn hả?”
Kleist nói: “Anh ta có tên.”
“Tôi cũng có. Tôi là McKee…… chỉ là không có họ.”
“Anh ta có tên có họ, Hydeine Tajires.”
“……”
Người hầu ngoài cửa gõ thật lâu, hai người bên trong vẫn trầm mặc.
McKee chậm rãi nói: “Cũng giống cậu, trùng tên sao?”
“……”
Kleist đưa tay mở cửa.
Người hầu bê nước ấm vào.
Cái rương lớn nổi bật hoàn toàn nguyên vẹn tựa vào giường.