Mộng Tiên Tại Hoài

Chương 2 :

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Ngày xuân tuyết tan, cây ở Phiêu Tuyết sơn trang cũng nhú mầm xanh non, tăng thêm vài phần xuân ý. Cổ Mộng Tiên cùng hạ nhân trong trang chơi cầu gỗ; Bạch Như Sương ngồi trong đình, ưu nhàn uống trà.



Vốn Cổ Mộng Tiên đã được chữa khỏi độc, nhưng thể chất quá mức hư hàn, có vận động thế nào cũng không chảy mồ hôi, Bạch Như Sương muốn hắn mỗi ngày chơi cầu hai canh giờ, cho đến khi nào chảy mồ hôi mới thôi.



Thế nhưng Cổ Mộng Tiên nhanh mệt, không được một canh giờ đã mệt tới trắng bệch cả mặt. Vào đình, Bạch Như Sương đưa cho hắn một chén trà, hắn mỉm cười nhận lấy, cổ họng khát khô, uống một hơi cạn sạch, nhưng trên trán vẫn không thấy dấu vết mồ hôi.



“Có chảy mồ hôi không?” Bạch Như Sương hỏi.



Cổ Mộng Tiên sờ trán, chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng, nhưng không thấy đổ mồ hôi. Cổ Mộng Tiên lắc đầu trả lời



“Không thấy, hình như không ra mồ hôi.”



Bạch Như Sương trầm ngâm một hồi. Độc của Cổ Mộng Tiên đích xác đã được giải, thế nhưng dù sao thời gian hắn trúng độc cũng dài, mặc dù giải được độc, nhưng chưa hoàn toàn thanh trừ hết dư độc trong cơ thể, vậy nên thể lực không tốt, sắc mặt luôn hơi tái. Vốn muốn hắn tự động đổ mồ hôi, thanh trừ độc tố, nhưng mồ hôi lại không ra.



“Đệ chưa tới mười tám, đã phá sự thuần khiết của thân thể…”



Trà trong miệng Cổ Mộng Tiên thiếu chút nữa phun ra. Hắn trợn to mắt nhìn Bạch Như Sương, ánh mắt Bạch Như Sương cũng rất nghiêm túc.



“Âm dương điều hòa, là chỉ tất cả các khí quan trong cơ thể, tới thời kỳ trưởng thành, thì làm chuyện của kỳ trưởng thành, như vậy cũng không có gì phải ngại, còn có thể dưỡng sinh. Nếu cây giống nho nhỏ còn chưa nở hoa, liền đã nếm thử trái cấm, vậy dễ gây tổn hại cho cơ thể. Thân thể của đệ trước đây nhất định là cũng không khỏe mạnh lắm, chỉ là chưa xuất hiện triệu chứng đó thôi.”



Cổ Mộng Tiên đỏ mặt gật đầu, ngón tay xấu hổ di vòng tròn trên bàn. Hắn chưa tới mười tám tuổi đã cùng nữ tử nào đó làm chuyện kia? Sao một chút ấn tượng cũng không có.



“Gần đây trời ấm hoa đẹp, đệ đi bộ xuống dưới chân núi chơi đi, mệt thì ngồi xe lên núi, không mệt thì lại đi bộ lên. Lưỡng túc lao động, có ích cho huyết mạch lưu thông, kéo dài tuổi thọ.”



“Đệ đi một mình sao? Như Sương ca ca muốn ở lại trang?”



“Ta là người có võ công, đi cùng nhưng chân không mỏi không tê thì chỉ uổng công mà thôi. Đó là phương thuốc kê cho người không biết võ công như đệ, coi như là xuống núi du ngoạn, chơi mệt thì về.” Bạch Như Sương cuối cùng còn bổ sung mấy câu



“Nếu trời ban thưởng lương duyên, gặp được cô nương vừa ý, thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp đệ cầu hôn.”



Cổ Mộng Tiên vẫn còn là thiếu niên thanh xuân, da mặt lại mỏng, gò má hồng lên nói “Như Sương ca ca toàn nói những chuyện không đứng đắn.”



Hai người còn ồn ào một hồi, hôm sau Cổ Mộng Tiên đi bộ xuống núi, chỉ là lần này còn chưa tới chân núi, cả người hắn đã mềm nhũn, còn phải nhờ người dìu lên.



Đi tròn bảy ngày, thể lực của hắn mới tốt ra, nhưng trán vẫn chưa chảy mồ hôi. Đi nửa tháng, mới có thể đi tới khu phố náo nhiệt dưới chân núi, những cũng đã thở hồng hộc, ngồi ở một tảng đá lớn bên cạnh cửa hàng, chỉ lo thở dốc.



Hóa ra thể lực của mình lại kém tới như vậy!



Hắn miệng khô lưỡi khô, trong túi áo có chút bạc vụn, cầm những bạc vụn này, hắn đi vào trà lâu uống trà giải khát. Trà lâu vị trí tốt, nhìn ra ngoài đúng ngay hạnh hoa mỹ lệ hôm đó. Hắn nhìn tới xuất thần, chén trà trong tay thơm ngát, gió nhẹ thư thái, mỹ cảnh trước mắt, tất cả đều đẹp quá, quá đẹp, đẹp tới mức khiến hắn mục huyễn thần mê.



Dường như, đã từng có ai đó ngồi đối diện hắn, cùng với hắn thưởng thức mỹ cảnh hoa rơi, bên mũi còn có thể ngửi thấy mùi thuần tửu mang theo liệt hương, khiến thân thể hắn đều bị hương tửu đó huân tới say mê. Đối phương cầm rượu lên, làm bộ như vui đùa để hắn nếm một ngụm, hắn đỏ mặt nhè ra, vị rượu thoang thoảng hóa thành ngọt ngào nồng đậm trên lưỡi, đơn giản là vì có người đó làm bạn.



Hắn cả kinh chợt tỉnh. Kỳ quái, hắn không uống rượu, sao lại nghĩ cảnh đẹp như vậy, sẽ có người cùng hắn thưởng thức rượu nhỉ?
“Ca ca ta là Bạch Như Sương chủ tử của Phiêu Tuyết sơn trang, ngươi thử chạm vào một cọng lông của ta mà xem, huynh ấy sẽ làm thịt các ngươi.”



Cổ Mộng Tiên bị bức nóng nảy, đến ba chữ Bạch Như Sương cũng lôi ra. Người gần đó, ai ai cũng biết Phiêu Tuyết sơn trang có một chủ tử không dễ chọc, tự nhiên không dám đụng vào.



Chỉ tiếc đám người này tới đây du ngoạn, chỉ là lưu manh tha phương, cũng không biết Bạch Như Sương là nhân vật nào, còn nói năng bẩn thỉu:



“Vậy rất tốt, xem dung mạo này, ca ca nhất định cũng không kém, huynh đệ cùng nhau tới cho lão tử sung sướng.”



“Hạ lưu!” Hắn mắng.



Hắn muốn Chung Hỉ Nhi nhân lúc đó mau đi, Chung Hỉ Nhi do dự một chút, hắn thấp giọng nói



“Ta là nam nhân, bọn họ có thể làm được chuyện xấu gì? Muội là nữ tử, sự thuần khiết rất quan trọng, mau đi đi.”



Chung Hỉ Nhi gật đầu, nao núng chen vào đoàn người chạy trốn. Đám nam nhân ngược lại lôi kéo Cổ Mộng Tiên, càng lúc càng đi sâu vào ngõ nhỏ không người, kéo tới mức Cổ Mộng Tiên rơi cả mũ, y sam cũng rách, mái tóc lay động dưới ánh mặt trời.



Mái tóc rối tung, hắn xinh đẹp tuyệt trần tới mức khiến những nam tử này càng hừng hực sắc dục, mồm miệng cũng không thiếu lời gì.



“Nam nhân này còn đẹp hơn cả nữ nhân, thật khiến người ta không chịu nổi!”



Có tiểu đệ đã sờ vào đũng quần mình. Cổ Mộng Tiên không có võ công, khí lực lại không bằng người, bị nhiều người như vậy vây bắt hắn càng không chạy được, cái giày cuối cùng cũng rớt, đầu bù tóc rối bị đẩy ngã trên mặt đất.



Nam tử đi đầu đã nới lỏng vạt ào, cười *** đãng nói



“Ngoan để các ca ca tới yêu thương ngươi một hồi, để ngươi biết tay không phải dùng để đánh người, miệng cũng không phải dùng để mắng chửi người, mà là có công dụng rất tốt…”



“Vô sỉ, hạ lưu, ghê tởm!”



Cổ Mộng Tiên không chịu thua, còn không ngừng chửi rủa, níu kéo quần áo của mình không cho đối phương kéo ra. Trong lúc dây dưa, vải càng lúc càng ít, nước mắt hắn đã ngân ngấn, nhưng không muốn để nó rơi xuống, cho những nam nhân kia có cơ hội cười nhạo.



“Ha ha ha!” Nam nhân đi đầu cười lớn, tiếng cười đầy đắc ý. Mỹ nhân nhu nhược mồm miệng điêu ngoa này, chẳng phải cũng rơi vào tay hắn? Chờ chút nữa hắn sẽ chỉnh cho tên này không mắng được ai nữa!



“Ha ha ha!” Cuối hẻm truyền tới tiếng nam nhân cười lớn, thế nhưng tiếng cười vừa khàn khàn vừa khó nghe, khiến người nghe run rẩy một trận, giống như ác quỷ gào khóc.



“Là ai?” Nam nhân đi đầu rống to hơn. Dám đến gây trở ngại chuyện tốt của hắn, rõ ràng là tìm tới cái chết.



“Là ai?” Giọng khó nghe đó cũng rống theo.



Tiếng rống của người kia như lệ quỷ kêu thét, có tiểu đệ đã xanh mặt. Thường ngày nghe kể chuyện kỳ quái chốn thôn quê, lúc này hiện lên trong đầu. Trong truyện có quỷ quái ăn thịt người và yêu ma ham mê huyết nhục, những quỷ quái yêu ma này đều là sát tinh ăn thịt mà con người không được chọc vào.



Đến Cổ Mộng Tiên cũng thấy kẻ đang nói chuyện như quỷ hồn nơi địa ngục, nếu không phải ác quỷ, sao có loại thanh âm bi thảm tới mức khiến người nghe thấy sợ hãi này? Hắn sợ đến mức nổi da gà, chỉ cám thấy rợn tóc gáy, lạnh sống lưng.