Mộng Tiên Tại Hoài

Chương 4 :

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Cảnh Dịch Âm ôm lấy Cổ Mộng Tiên, thân thể ở trong lòng y càng lúc càng lạnh, lạnh tới mức Cảnh Dịch Âm hầu như nghĩ mình đang ôm một khối tuyết, điều đó khiến lòng y nóng như lửa đốt.



Đội mưa chạy về tới nhà, Cảnh Dịch Âm sai Cúc Hồng lập tức đưa nước nóng vào phòng. Y đổ nước nóng vào trong dũng (thùng tắm ý!), sau đó cởi sạch quần áo trên người Cổ Mộng Tiên, đưa hắn ngâm vào trong dục dũng để phục hồi nhiệt độ cơ thể.



Được ngâm vào nước nóng, gương mặt xanh tái của Cổ Mộng Tiên dần có chút huyết sắc, chỉ là vẫn trắng quá mức, chờ nước hơi nguội đi, Cảnh Dịch Âm ôm lấy hắn, thay hắn lau khô thân thể, dùng chăn ủ ấm cho hắn.



Không còn nước nóng, nhiệt độ cơ thể Cổ Mộng Tiên lại bắt đầu giảm xuống. Nếu còn tiếp tục như vậy, tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm, biện pháp duy nhất Cảnh Dịch Âm có thể nghĩ tới chính là truyền nội lực cho hắn, để chân khí lưu chuyển trong cơ thể, như vậy thân nhiệt sẽ không giảm quá nhanh, mà bản thân bất quá chỉ là tổn thất nội lực mà thôi.



Người tập võ mặc dù coi nội lực còn quan trọng hơn sinh mệnh, nhưng hôm nay tình trạng của Cổ Mộng Tiên hung hiểm như vậy, Cảnh Dịch Âm không rảnh suy nghĩ cân nhắc lợi hại.



Điểm thông mấy đại huyệt của Cổ Mộng Tiên, Cảnh Dịch Âm chậm rãi truyền nội lực, nhưng nội lực cứ vào cơ thể hắn thì như thể bông hút nước, lập tức biến mất. Cảnh Dịch Âm quá mức sợ hãi, không biết Cổ Mộng Tiên bị phong lại huyệt đạo trọng yếu nào, mà khí tức trong cơ thể lại hoàn toàn hư vô.



“Lạnh quá, lạnh quá… Ta lạnh…”



Cổ Mộng Tiên rốt cuộc tỉnh lại, nhỏ giọng cầu cứu, tựa như hài tử không tìm thấy đường gọi mẫu thân, tâm trạng lo lắng, thân thể phát run.



Cảnh Dịch Âm từ trước tới nay thương hắn xót hắn, thậm chí không tiếc vì hắn nhận hết bao nhiêu khổ sở, lúc này sao có thể nhẫn tâm để mặc hắn cô độc không nơi nào dựa vào? Y lập tức kéo Cổ Mộng Tiên vào lòng mình.



Cổ Mộng Tiên vừa tắm rửa xong, thân thể trắng mịn nõn nà, da thịt tỏa ra điềm hương vị đạo, làm mũi Cảnh Dịch Âm hít hà đói khát. Tuy biết rõ hiện tại cả thời gian lẫn địa điểm đều không thích hợp, thế nhưng chóp mũi y đã bắt đầu cọ cọ lên bờ vai mềm mại của Cổ Mộng Tiên.



Dù sao y cũng từng cùng với Mộng Tiên một thời gian dài, lại lâu rồi không gần nhau, vừa rồi ở trong căn miếu đổ nát, chỉ là nhìn thấy đầu nhũ hồng tới trong suốt mơ hồ nổi lên, lúc đó nhìn thấy trên mặt Cổ Mộng Tiên đỏ ửng, càng làm cho y huyết khí dâng trào, bất qua lo lắng tới lời thề với Bạch Như Sương nên mới không dám có hành động gì.



“Ư a…” Cổ Mộng Tiên khẽ rên rỉ, một chút cũng không có ý chống cự. Hắn mặc dù đang tỉnh, nhưng trong mắt lại phủ sương mù, rướn cái cổ còn trắng hơn tuyết về phía trước như khát cầu y hôn nó.



Cảnh Dịch Âm khẽ cắn xuống, da thịt non mềm như hóa thành nước, y cắn một cái, Cổ Mộng Tiên tựa như bị kích thích cường liệt, thở dốc rên rỉ, đôi môi vốn tái nhợt giờ lại đỏ tươi tới kinh người.



Đôi môi hắn hé mở, chuyển hướng Cảnh Dịch Âm phả ra hương khí chi lan thơm ngát, giống như chờ mong môi Cảnh Dịch Âm gần kề. Cảnh Dịch Âm hô hấp biến thô, môi vừa mới tiếp xúc, cái lưỡi thơm tho của Cổ Mộng Tiên đã xâm nhập vào trong miệng y, hăng hái hấp thụ chất lỏng cùng nhiệt khí. Y mất đi lý trí, cổ động đầu lưỡi, hai người môi lưỡi tương giao, giống như hai linh xà không ngừng dây dưa cắn mút lấy đối phương.


“Nếu ở bên cạnh hắn là nam nhân khác thì sao hả?” Cảnh Dịch Âm mắt đỏ ngầu hỏi. Rốt cuộc thì Bạch Như Sương coi Cổ Mộng Tiên là cái gì chứ?



“Chuyện đó cũng đâu có liên quan tới ngươi nhỉ? Người có thể truy hỏi chuyện này, hẳn phải là vị hôn thê của Mộng Tiên, ngươi thì quan hệ gì? Ngươi là gì của hắn? Lấy tư cách gì để hỏi ta như vậy?”



Vài câu nói lãnh đạm chọc ngay vào Cảnh Dịch Âm đang đầy bụng tức giận, y vọt tới, thiếu chút nữa thì xách áo Bạch Như Sương lên, nếu không phải có Tiểu Tứ ngăn cản thì y đã sớm đánh mất lý trí rồi.



“Ta là gì của Mộng Tiên, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ ràng, dù là hiện tại hắn không nhớ rõ ta, dù là hiện tại hắn có vị hôn thê, cũng không thể xóa sạch sự thực chúng ta đã từng cùng một chỗ! Sự quan tâm của ta đối với hắn chưa bao giờ thay đổi. Dù đối với Mộng Tiên hiện tại mà nói, ta chẳng có cái ý nghĩa gì cả, nhưng trong lòng của ta thì không, ta vẫn coi hắn là thê tử của ta, cho đến khi nào hắn tìm được hạnh phúc chân chính thì ta mới có thể ly khai!”



Y một phen biểu lộ chân tâm nam tử hán, khiến Tiểu Tứ không nhịn được mà động dung.



Gương mặt như hoa của Bạch Như Sương thoáng chốc âm trầm xuống, dường như không thích nghe những lời như vậy, lại càng giống như những lời đó đã đâm vào tim y, có lẽ, cũng từng có người cùng y thệ ngôn minh ước, nhưng rồi cuối cùng chỉ là một hồi phản bội tàn khốc.



Bạch Như Sương cười nhạt xoay người, không có bất cứ phản ứng gì với lời của Cảnh Dịch Âm.



“Chung quy vẫn là ngươi chiếm được tiện nghi, có điều hắn tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra. Ngươi mau về đi, ta cũng không muốn phải giải thích với Cổ Mộng Tiên rằng hắn đã ôm ấp ra sao một tên nam nhân vừa thối vừa bẩn, cả ngày bị hắn mắng là ác quỷ, lại còn để mặc cho làm đủ chuyện hạ lưu.”



Cổ Mộng Tiên bị Tiểu Tứ bế ngang đứng một bên, khuôn mặt ngủ say vẫn khả ái mê người như vậy. Ngôn từ châm chọc của Bạch Như Sương, Cảnh Dịch Âm lại không lời nào phản bác lại được.



Trong lòng Cổ Mộng Tiên, y đích xác không có quan hệ gì với hắn cả, hơn nữa hắn cũng luôn miệng mắng y là ác quỷ, nhìn thấy y liền quay đi, dáng vẻ căm thù tới tận xương tủy.



Lúc trước ném Mộng Tiên ra khỏi cửa, khiến Mộng Tiên chịu nhục mà tức giận, quả thật là y sai, thế nhưng Mộng Tiên làm sao biết được, y căn bản là không thể để hắn ở gần bên mình! Cả trái tim y đều thất lạc tại trên người hắn, hắn ở bên cạnh y chỉ khiến y thêm gấp bội thống khổ.



“Ngươi đi đi, hắn ngủ dậy sẽ khá lên thôi. Tiểu Tứ, tiễn khách.”



Ra sức hạ quyết tâm mới có thể quay đầu ly khai. Lời Bạch Như Sương nói khiến y đau khổ. Ngày hôm đó, Cảnh Dịch Âm ôm rất nhiều rượu mạnh tới, uống điên cuồng nhưng mãi không say, chỉ nhớ như in cái đêm Cổ Mộng Tiên xinh đẹp mê người, tác cầu ái tình nhiệt liệt của y như thế nào.



Giống như là trở lại thời gian trước kia!