Mộng Tiên Tại Hoài

Chương 9 :

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Cổ Mộng Tiên ngủ một ngày một đêm, tỉnh lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hắn còn nhớ rõ Cảnh Dịch Âm lau nước mắt cho hắn, Bạch Như Sương vào phòng, sau đó thì sao nhỉ? Hắn chẳng nhớ gì cả.



Hắn hỏi Tiểu Tứ, Tiểu Tứ chỉ nói rằng hắn nằm mơ, không nói thêm gì.



“Ta không nằm mơ! Ta nhớ rõ Như Sương ca ca ném ngươi văng ra ngoài…”



Tiểu Tứ cười khổ, tránh nói vào vấn đề chính



“Nếu ta bị ngã văng ra ngoài, hẳn là phải thụ thương, ngươi xem, trên người ta thương gì cũng không có, vậy nên là ngươi nằm mơ đó thôi.”



May mà hài tử kia đã xoa bóp giúp hắn một chút, ứ huyết do thụ thương cũng đã biến mất, nếu không thật sự sẽ bị Cổ Mộng Tiên nhìn ra kẽ hở.



“Vậy sao? Thật sự là nằm mơ sao?” Tiểu Tứ nói như vậy, Cổ Mộng Tiên lại thấy không dám khẳng định.



Ấn tượng như thật như giả khiến Cổ Mộng Tiên mãi không an tâm. Hắn khăng khăng phải xuống núi, tới Cảnh trạch xem.



Nhưng tới Cảnh trạch, bên trong không một bóng người, Cổ Mộng Tiên cho rằng Cảnh Dịch Âm lẫn Cúc Hồng đều ra ngoài, liền vào trong ngồi cả ngày, tới chạng vạng vẫn không có ai trở về.



Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, mấy ngày liền Cổ Mộng Tiên đều ghé thăm, nhưng Cảnh gia từ đầu tới cuối vẫn trống không vắng vẻ, ngay cả Tiền Lỵ cũng không thấy hình bóng. Hắn bắt đầu thấy nóng ruột, hỏi thăm hàng xóm chung quanh, hàng xóm cũng nói mấy ngày nay chưa từng thấy qua có người ra vào hộ nhân gia đó.



Trong lúc hốt hoảng, Cổ Mộng Tiên đợi mười ngày, rốt cuộc minh bạch Cảnh Dịch Âm sẽ không trở lại nữa. Hắn khóc quay về hỏi Tiểu Tứ cùng Bạch Như Sương nơi Cảnh Dịch Âm có khả năng tới —— trước đây lúc hắn còn chưa quen Cảnh Dịch Âm, bọn họ đều biết y là ai, vậy nên bọn họ nhất định biết nhà cũ của Cảnh Dịch Âm ở đâu.



Thế nhưng Tiểu Tứ lắc đầu nói rằng – hắn thực sự không biết; còn Bạch Như Sương thì lạnh mặt:



“Ta không quen hắn, sao biết được hắn đi đâu?”



Cổ Mộng Tiên thấy sốt ruột, suốt ngày xuống thành trần dưới chân núi tìm kiếm. Hắn không biết Tiền Lỵ là người ở đâu, cũng không biết Cảnh Dịch Âm là từ nơi nào tới. Cảnh Dịch Âm từng nói y không ở đâu cố định, thế nhưng đã đáp ứng với hắn sẽ ở đây, chẳng lẽ là Cảnh Dịch Âm nói dối?



Ngày nối tiếp nhau trôi qua, Cổ Mộng Tiên rốt cuộc tuyệt vọng, Cảnh Dịch Âm tựa như bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên tiêu thất, căn nhà kia vẫn ở đó trống trải, dần dần hoang tàn, thể hiện sự thực chủ nhân sẽ không quay lại.



Mất mát trầm trọng đè nén trong lòng khiến Cổ Mộng Tiên trở nên tiều tụy. Trong thời khắc đó Chung Hỉ Nhi lại tới Phiêu Tuyết sơn trang chơi.



Hai tháng qua, đôi bên không hề liên lạc, Chung Hỉ Nhi cũng biết lúc trước là mình sai, bị cha mẹ bắt ép tới bồi tội.



Thế nhưng lúc này Cổ Mộng Tiên cũng đã tiều tụy nhiễm bệnh rồi, dù là Bạch Như Sương y thuật cao minh, tâm bệnh của Cổ Mộng Tiên vẫn không thuốc nào chữa nổi. Hắn đến xuống giường cũng khó khăn, căn bản không cách nào thành thân được. Bạch Như Sương tiếp kiến Chung gia lưỡng lão cùng Hỉ Nhi, cũng dẫn họ lặng lẽ tới thăm Cổ Mộng Tiên đang ngủ say.



Ba người Chung gia thấy bệnh trạng của Cổ Mộng Tiên, trong lòng thầm nói vài tiếng. Chẳng lẽ Cổ Mộng Tiên bị ho lao? Sao từ một người khỏe mạnh, mới chưa được bao lâu, đã bỗng nhiên bệnh tới chỉ còn khung xương?



Trong lúc ngờ vực vô căn cứ, việc hôn nhân này liền bị hoãn lại, không bao lâu, Chung gia đưa đại lễ tới, nói muốn cho Cổ Mộng Tiên điều dưỡng thân thể, nhưng không hề đề cập tới Cổ Mộng Tiên là cô gia của Chung gia. Qua không bao lâu, Chung gia lại mời bà mối có phần giàu có danh vọng tới Phiêu Tuyết sơn trang, nước mắt nước mũi nói Chung Hỉ Nhi bị bệnh, cần xung hỉ, không chờ được Cổ Mộng Tiện khỏi bệnh, phải lập gia đình. Nói tới nói lui, nói chung là nếu Cổ Mộng Tiên thật lòng yêu Chung Hỉ Nhi, thì giơ cao đánh khẽ buông tha cho nàng, để nàng sớm ngày tìm được sinh cơ.



Loại lời đổi trắng thay đen này, cũng dám ba hoa ở Phiêu Tuyết sơn trang?



Bạch Như Sương giận dữ, cười lạnh nói



“Muốn xung hỉ sao? Vậy vừa đúng lúc, Mộng Tiên nhà ta cũng cần xung hỉ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay thành thân luôn đi.”



Mấy câu đó làm Chung gia sợ đến nỗi không biết làm sao cho phải, chỉ đành vâng vâng dạ dạ. Cách hai ngày, Chung gia lại nhờ bà mối lên núi, nói hai tân nhân (cô dâu chú rể) mệnh bàn không hợp, phạm vào thiên sát, địa sát, mười hai can chi sát, bởi vậy mới cùng bị bệnh nặng trước khi thành thân.



Bà mối nói lắm thứ ‘sát’ tới kỳ lạ, ba hoa chích chòe, Bạch Như Sương tức giận đập bàn, bàn bị chấn nát. Bà mối nói bậy cũng sợ đến tái mặt.



Người người đều nói trang chủ Phiêu Tuyết sơn trang là một sát tinh từ trên trời giáng xuống, hôm nay vừa gặp quả nhiên âm lãnh vô tình. Tướng mạo kia diễm lệ khuynh quốc nhưng mang theo băng lãnh tuyệt tình, cũng đã làm cho tâm sinh kính sợ, càng đừng nói tới tuyệt đỉnh công phu một tay đập nát bàn, càng làm người ta sợ không dám gần. Bà mối đổ mồ hôi lạnh, xem ra đã mềm nhũn không đi nổi, vẫn tìm phương pháp khác.



Lúc này, Cổ Mộng Tiên gắng gượng đi ra cửa phòng, bệnh thể nhỏ bé yếu ớt, gần như đứt hơi nói



“Hôn sự này hãy thôi đi, thân thể ta đích thật là không khỏe nổi.”



Một câu đồng ý từ hôn khiến bà mối được giao trọng trách cảm tạ vô cùng rời đi. Cổ Mộng Tiên nói mấy câu đó xong, hơi thở mong manh lại ngất đi. Tiểu Tứ tiến lên đỡ được, liền đưa về phòng nghỉ ngơi. Tiểu Tứ cũng biết, với trạng thái như vậy, Cổ Mộng Tiên những ngày sắp tới không còn nhiều, thế nhưng e ngại tính tình thô bạo âm tàn của Bạch Như Sương, hắn cũng không dám nói thẳng. Hơn nữa Cảnh Dịch Âm tiêu thất không còn thấy tăm hơi, xác thực không biết hiện tại người đang ở phương nào.



Trên đời này không ai khuyên được Bạch Như Sương, xem ra dù là Cổ Mộng Tiên sắp chết, Bạch Như Sương ý chí sắt đá cũng tuyệt đối không cho phép Cảnh Dịch Âm lần thứ hai xuất hiện trước mặt Cổ Mộng Tiên.



Tiểu Tứ nóng ruột không thôi, không thể để Cổ Mộng Tiên như hoa như ngọc cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, thế nhưng nên khuyên bảo chủ tử thế nào, hắn lại vô kế khả thi, càng nghĩ lại chỉ càng không ngừng thở dài.




Cảnh Dịch Âm nghe vậy chấn động, còn Cổ Mộng Tiên thì lập tức xấu hổ quay đầu đi.



Cảnh Dịch Âm kéo Tiền Lỵ qua, không biết nói gì vào bên tai Tiền Lỵ, đôi mắt xinh đẹp của Tiền Lỵ trợn lớn, phẫn hận cho y một cái tát, căm giận trèo lên ngựa bỏ đi.



Tiểu Tứ lập tức kéo bố khăn xuống băng bó cho Cảnh Dịch Âm, Cảnh Dịch Âm nhịn đau, cau chặt mày. Tiểu Tứ nhẹ giọng nói



“Phải đi tìm đại phu khám xem.”



“Trước tiên dùng thuốc bột cầm máu đã.”



Cảnh Dịch Âm lấy thuốc bột từ trong túi ra, Cổ Mộng Tiên đón lấy, rắc lên trên vết thương cho y. Hai tay hắn run run, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, Cảnh Dịch Âm thấp giọng nói



“Chỉ là thoạt nhìn nghiêm trọng, kỳ thực cũng không quá đau đớn đâu.”



“Nhìn thấy cả xương, sao lại không đau được?”



Cổ Mộng Tiên rống lên, thanh âm lập tức nhỏ như muỗi kêu, nước mắt càng rơi nhiều



“Rõ ràng… rõ ràng ta hờ hững với ngươi, vì sao ngươi còn muốn đối tốt với ta? Cản cái này thay ta, khiến bản thân bị trọng thương như vậy!”



Cảnh Dịch Âm cười khổ nói



“Từ trước ta đã nói qua, ta không có cách nào không ôn nhu với ngươi, không có cách nào không thèm nhìn ngươi, càng không thể ngồi một bên nhìn ngươi thụ thương. Mất đi ngươi một lần đã đủ khiến ta thương tâm, lần kia nếu không phải ta ngu xuẩn như vậy, sao lại để ngươi thụ thương nguy hiểm tính mạng…”



“Ta không nhớ, ta cái gì cũng không nhớ, dù là trước đây chúng ta tốt đẹp thế nào, ta đều không hề nhớ…”



Cổ Mộng Tiên cũng bắt đầu xoắn xuýt lên. Hắn đã nhiều ngày thử hồi tưởng lại khoảng trống đó, nhưng cái gì cũng không có. Trong trí nhớ của hắn, hắn cùng với Cảnh Dịch Âm chỉ là mới quen, hồi ức mà hai người cùng sở hữu chỉ có thể ngược dòng tới giai đoạn hắn cho rằng Cảnh Dịch Âm là ác quỷ.



“Không sao đâu, Mộng Tiên, ngươi cứ làm những gì ngươi muốn.”



Bôi thuốc xong, Tiểu Tứ lại băng bó lần nữa cho Cảnh Dịch Âm. Cảnh Dịch Âm đứng lên, sắp xếp đâu vào đó, rồi tiếp tục đi.



Không biết lúc trước Cảnh Dịch Âm nói gì với Tiền Lỵ, Tiền Lỵ không hề đuổi theo nữa, cũng coi như chặt đứt mối nghiệt duyên này.



Bọn họ đi thẳng vào thành, tìm đại phu, xem vết thương trên tay. Một đêm kia, Cảnh Dịch Âm sốt cao không lui, trong độc nọ không biết còn có thành phần gì, nhiệt độ cứ hạ lại tăng, tăng lại hạ, lăn qua lăn lại vài ngày, y mới dần dần tỉnh lại.



Tỉnh lại thì, chỉ thấy Cổ Mộng Tiên một tay gối bên giường hắn, đang say sưa ngủ, đại khái là bởi vì mấy ngày liền cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, trên mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời. Một trận đau lòng lẫn với tư vị cảm động đồng thời dâng trào, bất luận là Mộng Tiên có nhớ y hay không, sự thiện lương cùng khả ái của hắn luôn không thay đổi.



Cảnh Dịch Âm khẽ vuốt sợi tóc đen nhánh của hắn, lưu vân mềm mại trong lòng bàn tay mỹ lệ như đóa hoa nở rộ. Cổ Mộng Tiên chớp chớp đôi mắt mơ màng tỉnh lại, Cảnh Dịch Âm nhẹ nhàng nói



“Ta khỏe hơn rồi, ngươi đi ngủ đi.”



“Ngươi không sốt nữa?” Cổ Mộng Tiên rướn người sang, xem xét nhiệt độ cơ thể y, may là ôn độ đã phục hồi bình thường.



Cảnh Dịch Âm quay đầu, trên mặt có chút chật vật, hắng giọng vài tiếng



“Ta nói ta khỏe hơn rồi, ngươi đi ngủ đi.”



“Không được, ngươi sốt cứ lúc tăng lúc giảm, không thể đoán được, ta vẫn phải ở lại đây…” Cổ Mộng Tiên còn đang lo lắng thương thế của y, y là vì hắn mà bị thương, sao hắn có thể mặc kệ được?



“Không cần ngươi ở lại. Nghe ta nói này, Mộng Tiên, về phòng ngươi ngủ đi, ta không muốn để bản thân suy nghĩ lung tung, ngươi ở gần như vậy, mùi thơm cơ thể ngươi, dáng người ngươi sẽ làm ta tâm viên ý mã! (phân tâm). Ta chỉ là một bệnh nhân, cũng không phải là người chết…”



Cảnh Dịch Âm nói thẳng thắn như vậy, Cổ Mộng Tiên bỗng giật mình, đứng ngây tại chỗ, mặt cũng đỏ, chân tay luống cuống rời khỏi phòng, gọi Tiểu Tứ vào coi chừng.



Cổ Mộng Tiên ra khỏi phòng, nhưng đứng ngoài cửa ngốc sững một hồi lâu.



Hắn vẫn mặt đỏ tim đập như cũ, ngón tay có chút run run. Lúc trước nghe Tiểu Tứ thuật lại, hắn biết mình từng cùng Cảnh Dịch Âm làm chuyện phu thê, thế nhưng trong trí nhớ hắn lại thanh bạch vô cấu (trong sạch không vết bẩn), hoàn toàn chưa có kinh nghiệm cùng bất cứ ai giao hoan. Thế nhưng lúc này, đầu ngón tay phát nhiệt, giống như nhớ kỹ cảm giác được người nhiệt tình ôm ấp.



Cả người hắn nóng lên, hai gò má đỏ bừng. Dù là trong đầu hắn chẳng nhớ rõ cái gì, thế nhưng thân thể hắn hiển nhiên là nhớ, bởi vì vừa rồi Cảnh Dịch Âm nói thẳng thắn, lại khiến thân thể hắn run lên từ tận sâu bên trong, như bị dục hỏa mãnh liệt thiêu đốt…