Mộng
Chương 17 :
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Mấy ngày tiếp đó, Đinh Nguyệt Hoa quả đúng là không hề ra ngoài gặp người khác thật, nghe nói là bị mắc phải một căn bệnh lạ, nổi đầy mẩn đỏ khắp người, hơn nữa cứ hễ gặp gió là lại vừa đau vừa ngứa. Mà đáng sợ nhất chính là, ngay cả trên mặt cũng bị nổi mẩn, đối với một cô gái mà nói, đặc biệt là Đinh Nguyệt Hoa được người giang hồ xưng là đệ nhất mỹ nhân “Nguyệt tiên tử”, bắt nàng phải mang một gương mặt vừa đỏ vừa sưng như cái mông khỉ mà đi ra ngoài, e là so với muốn mạng của nàng còn đáng sợ hơn. Đinh Nguyệt Hoa hận đến nghiến răng. Đương nhiên nàng biết rõ thảm cảnh lúc này của mình khó mà tránh khỏi có dính dáng đến Đường Nhật Minh. Nhưng, thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai, nàng cũng không dám vác cái bộ mặt tôn vinh này mà ra ngoài gặp người, cho nên cũng chỉ có thể thầm oán hận trong lòng.
Trái lại, mấy ngày không phải gặp Đinh Nguyệt Hoa, tâm tình Triển Chiêu rất tốt. Bạch Ngọc Đường thấy tâm tình Triển Chiêu tốt, dĩ nhiên là cao hứng. Thế nên ngày nào hắn cũng kéo Triển Chiêu ra ngoài, mặc dù ngày nào ra ngoài cũng có mấy kẻ âm thầm theo dõi họ, nhưng một chút cũng không làm trở ngại được hành động của hai người.
Thường thì trước đó một khắc, mấy kẻ đó rõ ràng còn thấy hai người đang ở trước mặt mình, nhưng chỉ một khắc sau đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng hai người đâu. Khiến mấy kẻ đó mệt phờ thì thôi, về nhà còn bị chủ nhân mình mắng là “phế vật vô dụng.”
Thỉnh thoảng, bị ép quá đáng, mấy kẻ kia còn bị dẫn dụ tới một chốn không người, sau đó bị hai người đánh thành đầu heo, rồi không chừng còn bị dính phải bệnh lạ. Khiến những kẻ kế nhiệm phụ trách theo dõi hai người không khỏi cảm khái ngàn vạn lần, theo dõi không dễ, mà theo dõi hai người Triển Chiêu thì lại càng đáng sợ đến kinh hồn.
Cứ như thế mấy ngày có thể xem như là bình thản trôi qua. Hôm nay, hai người Triển Chiêu trở lại công quán, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa đã lâu không gặp lại xuất hiện trước mặt hai người. Triển Chiêu vừa thấy nàng là lại đau đầu. Bây giờ y đối với người trước mắt này, không chỉ có hận, mà còn có rất nhiều bất đắc dĩ. Vừa trông thấy nàng là phiền lòng không sao chịu được. Y không biết những danh môn khuê tú khác thì như thế nào, chỉ biết người trước mắt này, vô cùng đáng ghét.
Mà Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không vui, sớm dậy sát tâm. Nếu không phải còn phải giữ lại nàng để tra rõ chân tướng, hơn nữa chết một Đinh Nguyệt Hoa sẽ sinh ra quá nhiều chuyện không cần thiết, thì hắn đã sớm làm thịt nữ nhân đáng ghét này rồi.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu vẫn ôm chặt lấy hông Bạch Ngọc Đường, lại vùi mặt vào lồng ngực hắn, “Ta hơi sợ!”
Bạch Ngọc Đường không nhìn vào mặt Triển Chiêu nữa mà ôm lấy y, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y: “Ngươi sợ cái gì?”
“Ta sợ, một ngày nào đó lại không được gặp ngươi nữa, ta phải làm sao?” Triển Chiêu chậm rãi nói, “Hôm đó, lúc sát thủ đến giết người, ta thật sự rất sợ bọn chúng lại khiến ngươi bị thương!”
“Vậy thì sao?” Bạch Ngọc Đường ôn nhu dỗ dành, “Miêu Nhi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ai dám tổn thương ngươi, Bạch Ngọc Đường ta sẽ khiến kẻ đó phải trả giá thật lớn!” Nói, sát khí lãnh khốc bắt đầu tràn ngập trong mắt.
“Ừ!” Triển Chiêu đáp lại, “Ta cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, không để bất luận là kẻ nào làm tổn thương ngươi!”
“Cho nên, không cần sợ nữa!” Bạch Ngọc Đường tiếp tục xoa đầu Triển Chiêu, “Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi. Nếu có vạn nhất, hoàng tuyền bích lạc, chúng ta cùng nhau đi, cũng chẳng hề gì.”
Triển Chiêu không nói nữa, lẳng lặng nhắm mắt lại. Chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi! Hai người lặng lẽ ôm ấp nhau, hưởng thụ hương vị ấm áp hạnh phúc giữa hai người.