Mộng

Chương 19 :

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Edit: Phong | Beta: Long Nhi



Bạch Ngọc Đường chậm rãi tháo mặt nạ xuống, một gương mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt Triển Chiêu. Gương mặt bởi gần hai tháng không tiếp xúc với ánh mặt trời mà có chút nhợt nhạt. Nhưng vẻ tuấn lãng thì vẫn y xưa. Bởi lẽ vận hắc y, cả người không còn cảm giác phi dương không gì câu thúc kia, mà trái lại thêm mấy phần trầm ổn cùng khí chất thần bí. So với Bạch Ngọc Đường mặc bạch y, hắc y Bạch Ngọc Đường toát ra vẻ trưởng thành mà mê hoặc, quả thật đúng như lời Tưởng Bình nói, lại càng phong lưu thiên hạ hơn trước đây. Triển Chiêu nhìn người trước mắt, vừa trầm trồ, vừa không tự chủ được mà đau lòng.



Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc phức tạp của Triển Chiêu, biết y lại đang nghĩ vẩn vơ. “Được rồi, Miêu Nhi, ngươi cũng đã nhìn rồi, bây giờ có phải nên để ta mang trở lại không?” Bạch Ngọc Đường cố ý tỏ vẻ đáng thương, “Ta cảm thấy không được tự nhiên!”



Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường làm bộ tội nghiệp, liền bật cười: “Bạch Ngũ gia bây giờ còn phong lưu thiên hạ hơn trước kia a!”



“Miêu Nhi,” Bạch Ngọc Đường sáp lại gần Triển Chiêu, cười nham nhở, “Sao ta lại nghe thấy mùi chua đâu đây nhỉ! Miêu Nhi, không phải ngươi đang ăn dấm đấy chứ? Ngươi yên tâm, trong lòng Ngũ gia, chỉ có một mình con mèo ngươi thôi!”



Triển Chiêu thoắt cái đỏ bừng mặt, lườm Bạch Ngọc Đường một cái: “Còn không mau mang lại đi! Không sợ người khác nhìn thấy sao!”



Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu giận, cũng không chọc y nữa, liền đeo mặt nạ lên. Trong thoáng chốc Triển Chiêu hơi ngây ngẩn, nghĩ đến dưới lớp mặt nạ kia, gương mặt Bạch Ngọc Đường không có chút huyết sắc nào, không khỏi bắt đầu tự trách. Đang ngây người, đột nhiên cảm nhận được một luồng ấm áp bao quanh mình, không khỏi ngẩng đầu lên, chạm mắt Bạch Ngọc Đường.



“Miêu Nhi! Ta không sao cả!” Bạch Ngọc Đường kiên định nhìn y, “Chờ mọi chuyện kết thúc, liền có thể bỏ cái mặt giả này đi, Đại tẩu nói, đến lúc đó, qua mấy ngày, sắc mặt sẽ tốt trở lại.”




Người trẻ tuổi kia gật đầu, hành lễ rồi lui ra ngoài.



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thấy cũng không còn gì có thể thám thính nữa, liền chuẩn bị rời đi. Chỉ là, vừa mới định men theo đường cũ lẻn về, chợt nghe thấy người trẻ tuổi kia cách đại sảnh không xa đột nhiên hô một tiếng: “Kẻ nào! Đi ra!”



Hai người cả kinh, có chút kinh ngạc trước công lực của người trẻ tuổi kia. Bọn họ chỉ lấy hơi hết sức nhẹ, cũng bị người nọ cảm giác được, xem ra là gặp phải một đối thủ ngang ngửa với hai người.



Người trẻ tuổi kia vừa kêu một tiếng, thủ vệ đã xông tới. Mười hắc y nhân xuất thủ, lập tức bao vây đại sảnh, ngay cả cung tiễn thủ cũng đã vào hàng ngũ đâu đấy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.



Hai người nhìn sắc trời, vì là cuối tháng, trên bầu trời chỉ thấy đầy sao, ánh trăng cong cong tỏa sáng nhàn nhạt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đối phương đông người, hiển nhiên không thích hợp động thủ. Nhưng đối phương đã ép đến nước này, không động thủ cũng phải động. Hai người từ trên mái nhà đứng lên, xuất hiện trước mắt mọi người. Người trẻ tuổi kia có lẽ không muốn động thủ, liền hạ lệnh phóng tiễn. Trong chớp mắt, loạn tiễn cùng bay, đều hướng về phía mái nhà.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa linh xảo tránh loạn tiễn vừa dần dần bay ra xa. Hôm nay vốn là muốn thám thính tin tức, cộng thêm còn chưa biết đối phương có thể gây uy hiếp gì, hai người chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này, trở về từ từ thương nghị, người trẻ tuổi kia thấy vậy, đột nhiên lấy ra hai chiếc phi tiêu, phi tiêu không chỉ được làm từ một loại sắt, toàn thân đen nhánh, trong bóng đêm mang theo mười phần kình lực, lao thẳng về phía Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Hai người trên mái nhà tựa hồ không hề hay biết ám khí đã tới gần. Bạch Ngọc Đường đột nhiên cản trước người Triển Chiêu, sau đó hai người liền biến mất giữa trời đêm.



Người trẻ tuổi lộ ra một nụ cười đắc ý: “Trên phi tiêu, có ‘Tam nhật đoạn trường’ của Thần Y cốc a, ha ha…”