Mộng

Chương 23 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Edit: Phong | Beta: Long Nhi



Huynh đệ Đinh gia đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, nghi hoặc hỏi: “Đường… Không, Bạch Ngọc Đường, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Hai huynh đệ bọn họ vốn muốn cùng những người khác đến Tương Dương vương phủ thu hút sự chú ý của thủ vệ, sau đó để cho nhóm người Triển Chiêu tiến vào phủ từ phía sau, kỳ vọng tìm được minh thư. Nhưng họ vừa mới rời khỏi công quán không bao lâu thì bị Lô đại tẩu ngăn lại, sau đó, một đám người bị Hãm Không đảo Lô đại phu nhân mời trở về công quán. Bạch Ngọc Đường vốn dĩ phải mang gương mặt của Đường Nhật Minh liền cứ như vậy tháo lớp mặt giả của mình ra trước mặt mọi người, rồi nói là muốn bắt gian tế ẩn náu trong công quán. Xong cứ thế đem người đến đây.



Huynh đệ Đinh gia nghe được lời của tiểu muội mình, mặc dù không muốn tin tưởng người đó chính là tiểu muội nhà mình. Nhưng sự thật phơi bày trước mắt, không thể không tin. Hơn nữa Đinh gia cũng là danh môn giang hồ, tiểu muội mình làm vậy không thể nghi ngờ chính là hủy hoại danh tiếng của Đinh gia chỉ trong chốc lát. Cũng bởi vậy, mặt mũi huynh đệ Đinh gia thật sự trông rất khó coi, lúc mở miệng hỏi Bạch Ngọc Đường, nghi ngờ lại càng thêm nặng.



“Chuyện này trở về rồi hãy nói!” Bạch Ngọc Đường cẩn thận ôm Triển Chiêu, cũng không thèm để ý đến giọng điệu nói chuyện với huynh đệ Đinh gia. Lúc trước hai người này dám có ý đồ với mèo của mình, Bạch Ngọc Đường hắn bất quá chỉ để Đinh gia bồi thường một chút danh tiếng mà thôi, vốn dĩ hắn còn đang cảm thấy không đủ đây! Nếu lại đắc tội với ta, vậy thì đợi tới khi chuyện này kết thúc rồi gom lại tính một thể cũng được. Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ vừa ôm Triển Chiêu quay về.



Mọi người tuy bởi sự tình chuyển biến quá nhanh, đến bây giờ vẫn còn có chút sững sờ, nhưng vẫn theo bản năng đi theo Bạch Ngọc Đường trở về. Vì vậy, đợi đến khi một đám người trở lại công quán, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, phía sau là ba người Lô Phương, phía sau nữa, là một đám “chính nghĩa chi sĩ” còn đang ngây ngốc. Lô đại tẩu cùng Công Tôn Sách ra đón, thấy một cảnh tượng như vậy thì không khỏi bật cười. Thấy Bạch Ngọc Đường líếc mắt cảnh cáo, lại vội vàng thu hồi nụ cười. Chỉ là vẻ mặt biến hoá quá nhanh làm cho da mặt có chút co giật.



Bạch Ngọc Đường đi vào công quán, cũng không vào đại sảnh mà ôm Triển Chiêu đi thẳng về viện tử mình đang ở. Lô Phương thấy vậy, cũng không nói nhiều liền trực tiếp tiến vào đại sảnh. Chờ sau khi mọi người yên vị, Bạch Ngọc Đường cũng an trí tốt cho Triển Chiêu rồi quay lại, thấy mọi người có vẻ như đang đợi hắn, cũng không thèm để ý, đi thẳng tới vị trí Lô Phương chừa lại cho mình mà ngồi xuống.



“Bạch Ngọc Đường, chuyện này rốt cuộc là như nào?” Đinh Triệu Huệ thấy Bạch Ngọc Đường vừa ngồi xuống thì vội lớn tiếng hỏi. Ngay cả Đinh Triệu Lan luôn bình tĩnh tao nhã cũng lộ ra vẻ nôn nóng.
“Sau khi ta bị thương, mỗi lần chạy ra ngoài đều phát hiện có người theo dõi, ngay cả khi ở trong công quán, Đinh Nguyệt Hoa kia lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của ta. Cộng thêm Nhị ca tra ra được, Đinh Nguyệt Hoa kia thật sự là Tương Dương phủ Nguyệt Hoa quận chúa, vì vậy lúc nào cũng để mắt đến cô ta. Sau đó lại có tin tức về minh thư, ta liền sinh lòng nghi ngờ, Nhị ca cũng ngửi được mùi hoả dược ở bên trái viện tử, cho nên chúng ta mới tương kế tựu kế. Vốn không muốn gạt ngươi, nhưng chuyện này thật sự có nguy hiểm nhất định. Mặc dù Nhị ca đã chuyển thuốc nổ tới chỗ đất trống phía sau nhà nhưng không biết uy lực lớn bao nhiêu, dù đã dời đi, nhưng ta không thể rời phòng, để tránh bị người theo dõi ở phía xa phát hiện. Hơn nữa Đinh Nguyệt Hoa liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, đến hôm nay mới xuất hiện, vô luận như thế nào, cô ta đều phải dụ ngươi dẫn ra ngoài. Nếu như ngươi biết, tất nhiên sẽ không cho ta mạo hiểm…”



“Cho nên, ngươi liền gạt ta, mạo hiểm hành sự!” Triển Chiêu đột nhiên nắm lấy y phục Bạch Ngọc Đường tức giận hỏi ngược lại. Chỉ là đôi tay khẽ run rẩy kia đã tiết lộ ra lo lắng cùng sợ hãi tột độ nơi đáy lòng.



“Xin lỗi, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, rối rít xin lỗi, “Nhưng nếu không làm vậy, chỉ sợ Nguyệt Hoa quận chúa kia sẽ vẫn trà trộn trong chúng ta. Ta không thể để một mối uy hiếp như vậy bên người dược! Khoảng thời gian gần đây tâm tình ngươi luôn bất ổn, nếu không giải quyết tận gốc vấn đề, ngày tháng ở Tương Dương ngươi vẫn sẽ như thế cho đến lúc chuyện này kết thúc. Ta thật sự không muốn thấy ngươi tiếp tục như vậy…”



“Ngọc Đường, tại sao ngươi vẫn cứ như vậy!” Triển Chiêu chôn mình vào lồng ngực Bạch Ngọc Đường, “Không cần tiếp tục chiếu cố ta nữa, có được không? Ta đã nói ta phải bảo vệ ngươi, thì nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”



“Miêu Nhi,” Bạch Ngọc Đường ôm chặt người trong ngực mình, “Ta cũng muốn bảo vệ ngươi! Vậy nên, không cần để ý quá nhiều. Chúng ta còn phải cùng nhau trở về nhà, không phải sao?”



Triển Chiêu gật đầu một cái, tựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, cũng không tiếp tục phản bác nữa. Nếu Bạch Ngọc Đường muốn bảo vệ mình, vậy thì mình sẽ để cho hắn che chở, tính mệnh của Bạch Ngọc Đường, sau này mình cũng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. Kẻ nào muốn động đến Bạch Ngọc Đường thì sẽ chính là vong hồn tiếp theo phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm Cự Khuyết!