Mộng
Chương 25 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Sáng sớm hôm đó, Bạch Ngọc Đường tỉnh lại từ trong mộng thì thấy Triển Chiêu nằm trong lòng mình đã thức tự lúc nào. Hắn nở một nụ cười âu yếm: “Miêu Nhi! Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Tỉnh rồi, không ngủ tiếp được!” Triển Chiêu nhẹ nhàng cười trả lời hắn, “Với lại ta cũng chỉ vừa mới tỉnh thôi!” Từ khi đến Tương Dương tới giờ, Triển Chiêu luôn bất an nhiều hơn là thả lỏng. Hôm nay lại hiếm thấy tỉnh dậy sau một giấc ngủ an lành không mộng mị. Hơn nữa, vừa mở mắt đã thấy gương mặt điềm tĩnh khi ngủ của Bạch Ngọc Đường, vì vậy không khỏi ngẩn ngơ. Mà Bạch Ngọc Đường cũng vì Triển Chiêu mà rất ít khi yên giấc, khó có được lúc chân mày giãn ra, ngủ thật an ổn. Tâm tình Triển Chiêu chưa từng tốt như vậy.
“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường cười khẽ, “Ngươi, con mèo này thật là… Đều nói mèo là động vật ban đêm, chẳng lẽ con mèo ngươi cũng không phải ngoại lệ? Chỉ là, ban ngày mèo toàn lăn ra ngủ, ta lại chưa từng thấy con mèo nhà ngươi ngủ ngày bao giờ a!”
“Bạch Ngọc Đường, ngươi!” Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, mặt đỏ bừng, cũng không biết là do tức giận hay là xấu hổ.
“Được rồi! Đừng giận!” Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt tóc Triển Chiêu. Tóc Triển Chiêu rối, trong ánh nắng sớm mai lại có một loại quyến rũ đặc biệt. Bạch Ngọc Đường bị cám dỗ, không tự chủ được từ từ cúi đầu, hôn lên bờ môi mê người của Triển Chiêu.
Triển Chiêu ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của Bạch Ngọc Đường. Mỗi lần Bạch Ngọc Đường hôn y, Triển Chiêu luôn cảm nhận được một niềm hạnh phúc ngập tràn, cảm giác ngọt ngào ấy luôn khiến Triển Chiêu không tự chủ được mà đắm chìm trong đó. Một lát sau, Bạch Ngọc Đường buông Triển Chiêu ra, miễn cưỡng đè nén ý niệm cuồn cuộn trong lòng mình xuống. “Miêu Nhi, nếu chúng ta đều tỉnh rồi, vậy thì dậy đi!” Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, mở miệng.
“Ừm!” Triển Chiêu đỏ mặt gật đầu một cái. Để Bạch Ngọc Đường kéo mình dậy, hai người mặc y phục của mình xong, vén màn giường, xỏ giày rời khỏi giường. Trong suốt quá trình đó, Bạch Ngọc Đường còn thỉnh thoảng phải giúp Triển Chiêu mặc quần áo, khiến Triển Chiêu vừa giận vừa xấu hổ mà đẩy ra.
Bạch Ngọc Đường vừa giơ Hoạ Ảnh nhẹ nhàng đỡ, vừa tiếp tục nói: “Thế nào, cầu xin người ta không được, nhục quá hóa giận sao?!”
Đinh Triệu Huệ bước thêm một bước, lại đâm thêm một kiếm. Nhưng không ngờ mới nửa đường lại bị một thanh kiếm khác cản về. Định thần nhìn lại chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn mình, mặt tái đi vì giận. Triển Chiêu sau khi hung hăng hất trả kiếm của Đinh Triệu Huệ, lạnh lùng nói: “Nếu hai vị không phải là thành tâm đến cầu, vậy thì xin mời đi chỗ khác cho!”
“Triển Chiêu, ngươi thật uổng là ‘Nam hiệp’!” Đinh Triệu Huệ thấy Triển Chiêu vậy mà lại giúp Bạch Ngọc Đường “cố tình gây sự”, không khỏi tức giận, lại lớn tiếng mắng, “Thấy người nguy nan mà lại thờ ơ khoanh tay đứng nhìn, ngươi được coi là cái gì ‘Nam hiệp’ hả?!”
“Vậy còn ngươi!” Triển Chiêu mỉa mai hỏi ngược lại, “Cầu xin bất thành, liền giơ kiếm ép, đây là chuyện mà Đinh Triệu Huệ, một người trong ‘Song hiệp’ sẽ làm?” Triển Chiêu thật sự rất hận, không phải hận Đinh Triệu Huệ nói năng vô lễ với mình, mà là hận Đinh Triệu Huệ muốn đả thương Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa chuyện Đinh lão phu nhân, vốn không phải là việc của Hãm Không đảo, Bạch Ngọc Đường nói vậy cũng không tính là có lỗi, mặc dù theo đạo nghĩa thì nên giúp, nhưng cầu xin người bất thành, liền thẹn quá thành giận mà muốn hại người, khiến Triển Chiêu tức giận vô cùng.
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, nhẹ nhàng vuốt tay y an ủi. Thấy tâm tình Triển Chiêu vững vàng rồi, mới lạnh lùng hướng về phía Đinh Triệu Lan đang có chút sững người ra đó mà nói: “Chuyện Đinh lão phu nhân ta đã sớm phái người bắt tay điều tra! Hơn nữa, bây giờ Đinh lão phu nhân đã vô sự bình an trở về Mạt Hoa thôn, được người của huynh đệ các ngươi bảo vệ rồi, các ngươi còn có gì bất mãn?!” Nói xong, kéo Triển Chiêu rời đi, cũng không thèm quản hai huynh đệ kia mặt mũi ra sao.
“Bạch thiếu hiệp! Đinh mỗ xin cảm tạ!” Đinh Triệu Lan vội vàng nói.
“Không cần!” Bạch Ngọc Đường cũng không quay đầu lại trả lời, “Chẳng qua là ta không nhìn nổi lão nhân phải chịu khổ! Hơn nữa, ta cũng không muốn có nhược điểm gì bị quận chúa Nguyệt Hoa đó nắm trong tay khiến các ngươi phản bội, làm hại người trong lòng Bạch gia.” Bạch Ngọc Đường mới không thèm quản mấy chuyện kẻ nào sống kẻ nào chết, chẳng qua là thiên tính, thấy chuyện bất bình thì chung quy vẫn ra tay tương trợ. Hơn nữa, nếu là bởi những chuyện nhỏ nhặt này mà làm tổn thương đến Triển Chiêu, kẻ hối hận vẫn là mình. Cũng vì vậy, lúc Bạch Ngọc Đường nhận được tin Mạt Hoa thôn có biến, liền lập tức cho người đi xử lí trước. Chỉ là không nghĩ đến huynh đệ Đinh gia nhận được tin lại chạy tới “yêu cầu” mình giúp một tay mà thôi.