Mộng
Chương 30 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Hai ngày sau, kinh thành truyền tới tin tức. Nghe nói sau khi Hoàng đế biết chuyện thật sự có minh thư thì rất tức giận, còn sai tâm phúc của mình mang theo mật chỉ chạy suốt đêm, muốn Nhan Tra Tán bắt sống Tương Dương vương áp giải về kinh luận tội, không được có sai sót. Nhan Tra Tán lĩnh chỉ, cùng tâm phúc từ kinh thành tới mật nghị một lúc lâu mới đi ra, bảo người mời Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tới. Ba người đến phòng Nhan Tra Tán, chỉ thấy Nhan Tra Tán ngồi cạnh bàn chau mày, trên tay cầm một quyển sách. Ba người không khỏi hơi nghi hoặc.
“Đại nhân,” Công Tôn Sách phá vỡ dòng suy tư của Nhan Tra Tán, mở miệng hỏi, “Nếu trong kinh đã truyền tới ý chỉ, vì sao đại nhân còn sầu mi khổ kiếm, chẳng lẽ sự tình có biến?”
“Công Tôn tiên sinh,” Nhan Tra Tán ngẩng đầu, nhìn ba người một cái, “Ba vị trước hết ngồi đi!” Thấy ba người không khách khí vội vàng ngồi xuống rồi, mới chậm rãi mở miệng, “Thánh thượng bởi vì chuyện Tương Dương vương mà giận dữ, nhưng vẫng nghĩ tình thân, muốn bản quan bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt sống Tương Dưong vương, hơn nữa còn muốn giải về kinh luận tội. Những người tham gia khác có thể không bàn sống chết, nhưng Tương Dương vương nhất định phải bắt sống, chuyện này…” Nhan Tra Tán có chút khổ sở lắc đầu một cái. Tất cả mọi người đều biết, Tương Dương vương kia là kẻ gian giảo, nếu bất luận sống chết thì dễ, nhưng đằng này lại phải bắt sống, còn phải áp giải lên kinh, gian khổ khó khăn trên đoạn đường này có thể tưởng tượng được.
“A!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười nhạt, dường như rất xem thường đối với hàng động của hoàng đế.
“Bạch thiếu hiệp có lời muốn nói?” Nhan Tra Tán thấy Bạch Ngọc Đường không ngừng cười nhạt, cảm thấy nghi hoặc. Mà Công Tôn Sách ngồi bên thấy Bạch Ngọc Đường cười như thế, trên mặt cũng nở ra một nụ cười giễu, rất hiển nhiên, vị tiên sinh khôn khéo hơn người này, đối với hàng động của hoàng đế cũng rất xem thường. Triển Chiêu thấy vậy, không khỏi cũng có chút nghi ngờ, Công Tôn tiên sinh luôn luôn nho nhã, chưa từng thấy có thái độ như vậy với người khác.
“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường thấy nụ cười trên mặt Công Tôn Sách bèn mở miệng, “Xem ra Công Tôn tiên sinh cũng hiểu vì sao!”
“Miêu nhi, cẩn thận!” Đột nhiên nghe thấy tiếng rống đầy lo lắng của Bạch Ngọc Đường. Đảo mắt, chỉ thấy Trạm Lô của Triệu Tuệ đã ra khỏi vỏ, kiếm thế xông thẳng tới phía Triển Chiêu. Tầm mắt của Triển Chiêu bị mấy tên sát thủ cản trở, không nhìn thấy kiếm thế của Triệu Tuệ, chờ khi thấy được đã không kịp tránh nữa. Tránh không được, cũng tránh không thoát, mà Triệu Tuệ cũng không cho Triển Chiêu có thời gian để mà tránh. “Bạch Ngọc Đường, thứ ta không có, ngươi cũng đừng hòng chiếm được!” Triệu Tuệ vừa bên nói, vừa đem Trạm Lô ép sát Triển Chiêu. Triển Chiêu tránh đi không kịp, đành cố hết sức dùng Cự Khuyết muốn cản kiếm phong, sau đó cắn răn chịu một kiếm này. Thế nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng người quen thuộc lao ra chắn trước mặt mình, sau đó một lưỡi kiếm thẳng tắp từ thân thể người đó xuyên ra. “Ngũ đệ!” Lô đại tẩu kêu lên thảm thiết, Triển Chiêu chỉ thấy trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, theo bản năng đỡ lấy người ngã về phía sau, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Triển Chiêu.
“Ngọc… Ngọc Đường!” Giọng Triển Chiêu không tự chủ được mà trở nên run rẩy, “Đừng… Đừng mà…” Nước mắt làm cho tầm mắt Triển Chiêu mơ hồ, khiến y không sao thấy rõ được gương mặt Bạch Ngọc Đường.
“Miêu Nhi, ngoan…” Bạch Ngọc Đường cố hết sức giơ tay lên, thay Triển Chiêu xóa đi lệ trên mặt, “Đừng khóc!” Máu tươi tràn ra bên khóe môi, Triển Chiêu dùng tay áo gắng sức lau đi, vậy mà dẫu có lau thế nào, dòng máu ấy vẫn không ngừng tràn ra, nước mắt làm thế nào cũng không khống chế được. Tất cả người Hãm Không đảo đều đến vây quanh, Lô Phương giơ tay điểm huyệt cho Bạch Ngọc Đường, nhưng máu ở ngực trái vẫn không ngừng tuôn ra.
“Ngọc Đường, ngươi còn phải cùng ta về nhà!” Triển Chiêu nghẹn ngào nói, tay áo vẫn không ngừng lau đi máu tràn ra bên mép hắn.
“Miêu Nhi, khụ …” Bạch Ngọc Đường cười, “Ta nhất định sẽ cùng ngươi về nhà. Chỉ là bây giờ ta hơi mệt, thế nên, ngươi đừng khóc, chờ Bạch gia tỉnh lại, sẽ…” Lời còn chưa dứt, hai mắt Bạch Ngọc Đường đã nhắm nghiền, bàn tay phải nâng lên vốn muốn thay Triển Chiêu lau đi nước mắt cũng vô lực rũ xuống.
“Không…” Tiếng thét tan nát cõi lòng vang vọng lên tận trời xanh, thanh âm kia chất chứa quá nhiều đau thương, khiến chim chóc cũng phải vội vàng vỗ cánh bay đi.