Mộng
Chương 32 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Triển Chiêu đi theo Tưởng Bình đến hậu viện, bước vào một gian phòng. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ngực băng vải, vẫn còn hơi rỉ ra máu tươi. Mặc dù máu nhuộm đỏ cả băng vải, nhưng trông vẫn tốt hơn lúc đầu máu chảy ròng ròng, hơn nữa ngực cũng còn phập phồng, tỏ rõ sinh khí.
Triển Chiêu đi tới mép giường, đôi tay run rẩy chậm rãi vươn về phía gương mặt Bạch Ngọc Đường, hồng ấn trên mặt khi thấy lồng ngực Bạch Ngọc Đường hơi phập phồng, chậm rãi nhạt dần đi, chỉ còn lại một mái tóc bạc trắng, dưới ánh mặt trời chói chang sau giờ ngọ, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Lô đại tẩu nhìn mái đầu bạc của Triển Chiêu, không khỏi âm thầm gạt lệ. “Tiểu Miêu, Ngũ đệ đã không sao rồi!” Lô đại tẩu ở bên cạnh Triển Chiêu cẩn thận nói, “Cũng may là trái tim của Ngũ đệ, không biết vì sao lại không giống người thường, nằm hơi dịch về bên phải, cho nên, chiêu kiếm đó không đâm trúng tâm mạch. Ta vốn cũng không hay, đến hôm nay giúp Ngũ đệ trị thương mới biết.” Lô Phương cùng Hàn Chương bước vào phòng, nghe Lô đại tẩu nói vậy, không khỏi âm thầm vui mừng cho cái “khác thường” của Ngũ đệ nhà mình – một nửa là vui vì tính mạng Bạch Ngọc Đường đã không còn đáng lo, nhưng nhiều hơn cả chính là mừng rỡ. Nếu vạn nhất Bạch Ngọc Đường có chuyện gì, thử hỏi, ai có thể ngăn cản được Triển Chiêu điên cuồng kia?
Triển Chiêu khẽ gật đầu, chợt cảm thấy tầm mắt mình nhòa đi. Nước mắt lướt qua gò má Triển Chiêu, tí tách rơi xuống mặt Bạch Ngọc Đường, đám người Lô đại tẩu thấy vậy đều lặng lẽ lui ra ngoài, không muốn cũng không đành lòng quấy rầy hai con người đã trải qua bao gian khổ đến như vậy.
Triển Chiêu tựa đầu vào hõm vai Bạch Ngọc Đường, cảm nhận hơi thở mong manh của hắn, lặng lẽ rơi lệ. “Ngọc Đường… Ngọc Đường…” Triển Chiêu thầm thì gọi tên Bạch Ngọc Đường, cũng không cần biết hắn có đáp lại hay không, cứ nghẹn ngào gọi từng tiếng từng tiếng như thế. Y sợ, thật sự rất sợ. Cho nên, dù cho không nghe được tiếng đáp lại, y vẫn muốn gọi tên Bạch Ngọc Đưởng. Chỉ cần Bạch Ngọc Đường còn một hơi thở, hắn nhất định sẽ liều mạng trở lại, rồi xoa dịu nỗi sợ hãi của mình.
Vì Triển Chiêu dựa lên vai Bạch Ngọc Đường, nên không thấy được nước mắt chậm rãi lăn xuống từ khoé mắt hắn, một giọt rơi vào tóc Triển Chiêu, giọt khác rơi xuống gối, trong nháy mắt đã chẳng còn gì cả, chỉ để lại một vết ẩm nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, Triển Chiêu cảm thấy có chút buồn ngủ, vì vậy cứ tựa vào hõm vai Bạch Ngọc Đường, từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gọi: “Ngọc Đường… Ngọc Đường…”
Lô đại tẩu lau lệ lui ra ngoài, trong lòng yên lặng khẩn cầu – ông trời ơi! Xin đừng hành hạ hai đứa trẻ này nữa! Sau đó chầm chậm đi về phía phòng bếp.
Triển Chiêu sau khi tắm rửa xong, lặng lẽ nuốt hết chỗ thức ăn Lô đại tẩu làm cho y, sau đó lại uống thuốc. Cuối cùng lẳng lặng đổi thuốc cho Bạch Ngọc Đường, sau đó cứ như vậy mà canh giữ bên người Bạch Ngọc Đường, mặc cho người khác khuyên thế nào cũng không chịu rời đi. Mấy người Lô đại tẩu rất bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc y trông chừng. Thấy y thật sự đã tiều tuỵ lắm mới dùng thuốc khiến Triển Chiêu ngủ.
Mấy ngày sau, người Hãm Không đảo vẫn ‘ở nhờ’ trong Tương Dương Vương phủ, Nhan Tra Tán cùng Công Tôn Sách thỉnh thoảng tới thăm hỏi, nhưng mỗi lần cũng chỉ có thể than thở rời đi. Mà Bạch Ngọc Đường vẫn còn hôn mê, chỉ có khi Triển Chiêu gọi hắn, hoặc nói chuyện với hắn thì mới có một chút phản ứng, hoặc là ngón tay khẽ nhúc nhích, hoặc là môi khẽ động, thỉnh thoảng sẽ nói một hai chữ, nhưng cũng hầu như không rời Triển Chiêu.
Triển Chiêu ngày đêm canh giữ bên cạnh hắn, người khác nói thế nào, y cũng không muốn rời đi nửa bước. Thỉnh thoảng giúp Bạch Ngọc Đường xoa bóp người, đổi thuốc, rồi cứ như vậy mà ở cạnh hắn, nửa bước không rời. Chỉ trong tình huống đặc biệt, hoặc Lô đại tẩu dùng thuốc khiến y mê man, mới chịu xa cách một chút.
Ngày hôm đó, là ngày thứ tư Bạch Ngọc Đường hôn mê. Chạng vạng tối, Triển Chiêu lần nữa từ giấc ngủ mê man tỉnh lại, cười khổ lắc đầu một cái, đi tới bên người Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng oán trách: “Ngọc Đường, ngươi xem, đại tẩu vừa rồi lại dùng thuốc với ta!” Vừa nói lại vừa kiểm tra thương thế cho Bạch Ngọc Đường, sau đó cầm một chiếc khăn, cẩn thận lau tay cho hắn, “Mấy ngày nay, đại tẩu toàn dùng thuốc với ta, ta cũng không tránh được, ngươi nói xem, có phải ta trở nên ngốc nghếch lắm rồi không?”
“Con mèo ngốc nhà ngươi…” Một thanh âm khàn khàn truyền tới, “Dĩ nhiên là ngốc nhất trần đời rồi…”
Chiếc khăn trong tay Triển Chiêu thoáng chốc rơi xuống giường. Ánh mắt y từ từ di chuyển, trông thấy đôi mắt quen thuộc kia, đôi mắt đen tuyền tựa như hắc diệu thạch, liền không khỏi ngây dại.