Mộng
Chương 34 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Bạch Ngọc Đường đã tỉnh, cho nên người Hãm Không đảo bắt đầu tính toán trở về Hãm Không đảo. Vì mọi người vẫn phải ở tạm trong Tương Dương vương phủ, Lô đại tẩu liền lợi dụng triệt để tất cả các tài nguyên – giả như, không tìm được dược liệu tốt gì gì đó, liền đến dược khố Vương phủ tìm. Dù sao, những dược liệu kia có mang về kinh thành cũng dùng không hết, mượn dùng chút cũng không sao. Mà Nhan Tra Tán đã cố ý dung túng, tự nhiên sẽ không có ai dại mà đi đắc tội với người của Hãm Không đảo.
Ngày thứ ba sau khi Bạch Ngọc Đường tỉnh, Nhan Tra Tán và Công Tôn Sách tới thăm. Hai người đã định đến vào hai ngày trước, nhưng vụ Tương Dương vương còn sót lại vài việc cần xử lý, vì vậy hai người phải đến ngày thứ ba Bạch Ngọc Đường tỉnh mới tới được. Vả lại, không bao lâu nữa, hai người họ cũng phải khởi hành hồi kinh, vì vậy chỉ có thể bỏ ra một chút thời gian để tới thăm Bạch Ngọc Đường.
“Bạch thiếu hiệp, cậu đã khoẻ hơn chưa?” Công Tôn Sách ngồi trên ghế, hỏi Bạch Ngọc Đường đang nửa dựa vào gối mềm. Còn Triển Chiêu thì ngồi tựa ở đuôi giường, vẻ nhìn Bạch Ngọc Đường đầy lo lắng.
“Bạch mỗ không sao rồi!” Bạch Ngọc Đường vừa trả lời, vừa nở một nụ cười trấn an Triển Chiêu. Triển Chiêu thấy hắn có vẻ thật sự không sao, lo lắng trên mặt cũng giảm đi một nửa.
Công Tôn Sách cùng Nhan Tra Tán nhìn hành động của hai người, không khỏi nở nụ cười. Cảnh tượng chém giết ngày đó vẫn rõ rành rành trước mắt, nhưng giờ chuyện đã qua. Chỉ hy vọng, hai người như vậy, có thể khiến cho ông trời thương tiếc, để cuộc sống sau này của họ không còn phải đau khổ nữa.
“Công Tôn tiên sinh,” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn vào mắt nhau hồi lâu, chợt nhớ đến hai người im lặng ngồi bên cạnh, không khỏi xấu hổ, vì vậy, Triển Chiêu bèn mở miệng gọi một tiếng, “Công Tôn tiên sinh?”
“À! Ờ!” Công Tôn Sách Phục hồi tinh thần, có chút ngại ngùng hắng giọng, sau đó mới lên tiếng nói chuyện, “Triển hộ vệ, ít ngày nữa, ta phải cùng Nhan đại nhân trở lại kinh thành, Triển hộ vệ cậu…”
“Công Tôn tiên sinh,” Triển Chiêu xoay mặt lại nhìn Công Tôn Sách, lấy một phong thư từ trong tay áo ra, lại móc trong ngực lệnh bài Ngự ban, “Mong Công Tôn tiên sinh chuyển phong thư này cho đại nhân, trước kia Triển Chiêu phiêu bạt giang hồ, khắp nơi là nhà, cũng không có nơi nào là nhà. Mà theo Bao đại nhân, cũng vì bội phục đại nhân đức độ hơn người, cũng là vì thiên hạ này mới phò trợ Bao đại nhân. Nhưng hôm nay, Triển Chiêu đã không cách nào giữ thiên hạ này nữa, kính xin Công Tôn tiên sinh thứ lỗi. Về phần chức hộ vệ Ngự ban này, cũng xin Công Tôn tiên sinh nhờ Bao đại nhân thay tại hạ từ chức. Ngày sau Triển Chiêu tự đến cửa tạ tội, thế nhưng bây giờ, trăm triệu lần không thể theo tiên sinh hồi kinh.”
Ngày hôm sau, Nhan Tra Tán mang theo ‘thi thể’ Tương Dương vương cùng Công Tôn Sách lên đường hồi kinh phục mệnh. Nghe nói hai người phải để mọi người ba mời bốn giục mới chịu tâm bất cam tình bất nguyện ra khỏi công quán.
Hay được tin này hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang ngồi trên chăn êm lót trong xe ngựa bèn nhìn nhau cười. Khi Lô đại tẩu ra lệnh một tiếng, mọi người Hãm Không đảo cũng lên đường về nhà.
“Miêu Nhi, chúng ta cuối cùng cũng có thể về nhà!” Trong xe ngựa, Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng trên chăn mềm, hăng hái ngẩng cao đầu nói, “Chờ tới khi về nhà rồi, qua Đoan Ngọ, chúng ta sẽ đi Giang Nam…”
“Ngọc Đường,” Thanh âm trong trẻo mượt mà của Triển Chiêu truyền tới, “Phải đợi thương thế của ngươi hoàn toàn tốt rồi mới có thể đi Giang Nam…”
“Không muốn…” Thanh âm Bạch Ngọc Đường mang theo vẻ bất mãn, “Đại tẩu nói, tóc ngươi có thể phục hồi như trước, nhưng thuốc dẫn phải đi Chiết Giang lấy, hơn nữa chỉ có khi vừa qua Đoan Ngọ, trước tháng sáu mới có…”
“Ngọc Đuờng, ta không vội…” Thanh âm Triển Chiêu kiên nhẫn khuyên nhủ lại thoang thoảng trong không trung, “Năm nay qua thì chúng ta có thể chờ sang năm…”
Âm thanh theo tiếng vó ngựa từ từ bay xa, dần dần chỉ còn những tiếng vụn vặt vọng lại, cuối cùng, chỉ thấy mấy con ngựa, kéo theo một chiếc xe ngựa xa hoa đi về phía chân trời. Gió mát thổi qua, dưới ánh mặt trời, cảnh vật thật yên lặng hiền hoà. Mùi vị hạnh phúc lan toả giữa bầu không khí an bình, thật khiến người ta cảm động sâu sắc.
—— HOÀN ——