Mộng
Chương 7 :
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu cùng Hàn Chương chuẩn bị khởi hành. Một đám người đưa đến bến đò vừa dặn dò vừa giao phó, kéo dài đến tận nửa ngày, mãi tới khi mặt trời bắt đầu như thiêu như đốt mới chịu để cho người đi.
Một ngày không nói chuyện. Đến chập tối, một chiếc thuyền nhỏ ở một nơi khuất nẻo không ai chú ý tới cũng rời Hãm Không đảo, trôi đi xa.
Trên quan đạo dẫn đến Tương Dương, hai người cưỡi ngựa lao vùn vụt. Loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người trên ngựa trò chuyện với nhau mấy câu không liền mạch. Chỉ là, gió vừa thổi qua, âm thanh của hai người liền tan biến trong không khí. Đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng người màu trắng, hai người cả kinh, vội vàng ghìm cương ngựa. Định thần nhìn lại, thì ra là một cô nương mặc bạch y đứng giữa quan đạo, mỉm cười yêu kiều nhìn hai người.
“Triển đại ca, Hàn nhị ca, thật trùng hợp!” Cô gái kia uyển chuyển thi lễ với hai người. Triển Chiêu cùng Hàn Chương xuống ngựa, lịch sự đáp lễ lại.
“Đinh cô nương đây là muốn đi đâu?” Triển Chiêu lễ phép hỏi một câu. Chỉ là một câu hỏi lễ tiết nhưng lại khiến cho lòng Đinh Nguyệt Hoa mừng rỡ không thôi, ngoài mặt cũng rất vui vẻ.
“Đinh cô nương đây là muốn đi đâu?” Triển Chiêu lễ phép hỏi một câu. Chỉ là một câu hỏi lễ tiết nhưng lại khiến cho lòng Đinh Nguyệt Hoa mừng rỡ không thôi, ngoài mặt cũng rất vui vẻ.
“Nguyệt Hoa muốn đi Tương Dương. Mấy ngày trước, hai vị huynh trưởng đã đến Tương Dương, Nguyệt Hoa cũng đã nói với Đại ca, mấy ngày sau sẽ đến đó. Không ngờ lại gặp được hai vị ca ca ở đây. Không biết Triển đại ca các huynh muốn đi đâu?”
Triển Chiêu sau khi nghe Đinh Nguyệt Hoa nói muốn đi Tương Dương cũng chỉ gật đầu một cái, chẳng tốn hơi thừa lời mà khuyên can, ngay cả vấn đề cuối cùng của nàng cũng tựa hồ không có ý trả lời.
Thấy Triển Chiêu im lặng một lúc lâu cũng không đáp lại, Hàn Chương ở bên cạnh liền vội vàng giúp y trả lời: “Chúng ta cũng muốn đi Tương Dương. Nhưng mà Nguyệt Hoa, trong thành Tương Dương hung hiểm vô cùng, muội cần gì phải mạo hiểm như vậy?”
Triển Chiêu đứng bên vẫn một mực trầm mặc, ngay cả một ý phụ hoạ cũng không có. Nếu là Triển Chiêu trước kia, tất nhiên sẽ ngăn cản việc một cô nương đi mạo hiểm. Không phải là có ý tứ gì khác, chỉ là y đơn thuần cảm thấy nên như thế. Nhưng kể từ sau khi Bạch Ngọc Đường gặp chuyện không may, Triển Chiêu giống như thể đã thay đổi, dù rằng không rõ rệt. Y bây giờ đã không còn tâm tình muốn bảo vệ người trong thiên hạ như trước kia nữa. Không phải là không muốn không sẵn lòng, mà là đã không có loại tâm tình ấy. Tính mệnh của người ngoài đối với Triển Chiêu bây giờ mà nói, thật sự chỉ là người bên ngoài, giống như thật sự không có chút quan hệ gì đến mình.
Hàn Chương thấy vẻ mặt Triển Chiêu vẫn lãnh đạm, không thể làm gì khác hơn là trò chuyện cùng Đinh Nguyệt Hoa. Mà ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa lại cứ lưu luyến trên người Triển Chiêu hãy đang trầm mặc không nói, đáy mắt toát lên vẻ chờ đợi. Nhưng Triển Chiêu tựa hồ lại chìm vào suy tư của chính mình, trong khi Hàn Chương thì đang mở cho nàng một lối thoát, bởi vậy Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi mở miệng: “Tương Dương Vương ý đồ đẩy dân chúng vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, Nguyệt Hoa tuy chỉ là phận nữ nhi, cũng phải góp một chút sức mọn.”
“Nguyệt Hoa muội tử thật nhiệt tình…” Hàn Chương cười ha hả đáp lại nàng. Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa lại một lần nữa rơi lên người Triển Chiêu vẫn đứng trầm mặc bên cạnh. Thấy Triển Chiêu lặng im mãi không nói, cơn giận như ngọn lửa nhỏ thoáng bùng lên nơi đáy mắt nàng rồi lặng lẽ biến mất. Hàn Chương vẫn trò chuyện cùng Đinh Nguyệt Hoa, nhưng trong lòng lại lấy làm kỳ lạ với phản ứng của Triển Chiêu. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Triển Chiêu, y không nên lạnh lùng như vậy mới đúng. Nhưng mà từ khi Ngũ đệ gặp chuyện, Tiểu Miêu dường như cũng đã thay đổi, cụ thể thay đổi như thế nào thì hắn không nói rõ được, chỉ là, có cảm giác y lạnh nhạt với người khác hơn rất nhiều.
“Nhị ca, nên lên đường thôi. Nếu còn trì hoãn nữa e rằng trời sẽ tối mất!” Triển Chiêu vẫn lặng thinh một bên bỗng dưng lên tiếng cắt đứt cuộc hàn huyên của hai người.
“Đúng! Đúng! Không đi thì chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điểm dừng chân mất. Nguyệt Hoa muội tử, nếu chúng ta cùng đường, chẳng bằng đi cùng nhau đi? Trên đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Hàn Chương thấy Triển chiêu đã lên tiếng ngắt lời, cũng không thấy chỗ nào không ổn, liền đồng ý rồi thuận tiện mời Đinh Nguyệt Hoa đi cùng. Triển Chiêu cũng chỉ thờ ơ gật đầu, chẳng hề nhiều lời, lập tức tung người lên ngựa, dứt khoát phóng đi, cũng không màng hai người phía sau có kịp đuổi theo hay không.
Hàn Chương thấy Triển Chiêu đi trước, cũng không kịp để ý tới Đinh Nguyệt Hoa, chỉ nói với nàng một tiếng rồi vội vàng lên ngựa đuổi theo y. Đối với Đinh Nguyệt Hoa, Hàn Chương không hoài nghi gì mấy, mặc dù cảm thấy cô gái này có chút khó nhìn thấu, nhưng vì hiếm khi gặp gỡ tiếp xúc nên cũng không hoài nghi gì nhiều. Chỉ là trước khi xuất phát, đại tẩu đã dặn đi dặn lại hai chuyện. Thứ nhất dĩ nhiên là chú ý đến thân thể Triển chiêu, thứ hai, chính là chú ý đến một số người một số việc xuất hiện quá mức trùng hợp trên đường đi, nhất định phải cực kỳ chú ý. Mặc dù không rõ lắm vì sao đại tẩu lại dặn dò như vậy, nhưng dù sao đi nữa thì hắn vẫn luôn một mực kính phục đại tẩu mình.
Thế là, ba nguời mỗi người mang một tâm sự riêng cứ như vậy cưỡi ngựa mà đi, chỉ để lại một bầu không khí lặng ngắt như tờ.