Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 101 :

Ngày đăng: 21:44 18/04/20


Ngu Tương cố nén một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nghiêng đầu lặng lẽ rơi lệ. Đào Hồng và Liễu Lục suy sụp cả hai vai, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng vô hạn.



Ngu Phẩm Ngôn thở dài, dùng sức đè cái mông nộn thịt mềm mại của muội muội xuống, muốn nàng cảm nhận được thứ đang cứng lên trong tiết khố của mình: “Ta hỏi muội, trên đời này có người ca ca nào lại luôn luôn cố nén cảm xúc muốn hôn môi muội muội của mình sao? Trên đời có người ca ca nào sẽ luôn có giấc mơ được chiếm đoạt muội muội của mình hằng đêm sao? Trên đời có người ca ca nào lại muốn thành thân với muội muội của mình sao? Chuyện đã đến mức này, muội còn nghĩ rằng ta chỉ muốn làm ca ca của muội thôi sao, làm sao ta cam tâm hả?”



Hai bên tai Ngu Tương đã đỏ hồng muốn nhỏ máu, ngoan cố nghiêng đầu không muốn nhìn hắn…hoặc là không dám nhìn hắn, đôi mi không ngừng run rẩy đã tiết lộ sự bối rối trong lòng nàng.



Đào Hồng kinh hãi thất thanh thét chói tai, Liễu Lục vội vàng che cái miệng đang há to của nàng, vội vàng kéo cả người nàng lui ra ngoài.



Ngu Phẩm Ngôn chờ mọi người đi hết mới nắm lấy cằm muội muội muội, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình: “Tương Nhi, ta không muốn chỉ làm ca ca của muội, ta muốn làm phu quân của muội. Nàng đã làm lễ cập kê rồi, hai chúng ta hãy thành thân đi.”



Đôi mắt Ngu Tương phiếm hồng: “Làm sao có thể thành thân? Ngươi sẽ nói với bà nội thế nào đây? Ở trong mắt bà, chúng ta chính là huynh muội ruột thịt, chúng ta ở cùng nhau chính là gánh hai chữ loạn luân lên người, bà sẽ không cho ngươi cách lựa chọn nào khác, cũng sẽ không khách khí với ta nữa.”



Ngu Phẩm Ngôn hiu hiu chớp mắt, tăng lực nhấn cái mông nộn thịt của nàng xuống vật cứng phía dưới của mình, cất giọng khàn khàn: “Đến lúc đó ta sẽ để nàng trở về nhận tổ quy tông trước, sau đó lại đến cưới nàng. Nàng nhanh chóng giúp bà nội có thể ẵm chắt trai, lúc ấy bà còn hơi sức đâu mà tức giận. Được không?” Nhẹ nhàng cọ xát dưới cái mông mềm mại của muội muội, giọng điệu của hắn khàn khàn đầy dụ hoặc.



Ngu Tương không dám tin nhìn hắn, hai má hồng lên như bị thiêu cháy, lắp bắp mở miệng: “Ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ!” Nếu hai chân còn lành lặn, nàng đã sớm nhảy tót xuống dưới như bị lửa thiêu mông rồi.



“A ~” Ngu Phẩm Ngôn trầm giọng cười nhẹ, đưa tay nhấn trụ sau gáy nàng, nâng làn môi kiều diễm như cánh hoa của nàng lên sát môi mình, lần lượt liếm mút từng chút, sau đó cạy mở hàm răng trắng như tuyết ấy ra, vươn lưỡi vào trong khoang miệng ngọt ngào ấm áp, lực đạo mạnh mẽ như muốn hút lấy cả linh hồn trong cổ họng của nàng.



Ban đầu Ngu Tương còn giãy dụa mấy lần, không bao lâu sau vòng eo đã mềm nhũn, hai tay tự động ôm chặt lấy cổ hắn, giống như con cá thiếu nước cố dùng sức hít thở. Đây là nụ hôn đầu tiên trong cả hai kiếp sống của nàng.


Liễu Lục khẽ cắn môi, thản nhiên nói: “Tiểu thư đi đứng không tiện, hiện tại Hầu gia yêu thích nàng, tự nhiên sẽ không so đo. Ít hôm nữa, sau khi nạp từng phòng từng phòng thiếp thất, này tình yêu này từ từ mỏng đi, tiểu thư lại bị Hầu gia trói buộc. Địa vị của nữ nhân ở hậu trạch toàn dựa vào sủng ái của nam nhân, tiểu thư mất sủng ái lại không thể đi đứng, chỉ dựa vào việc mở miệng nỏi chuyện thì có thắng được ai? Lại thêm việc nhất định lão phu nhân sẽ có lòng bất mãn với tiểu thư, sẽ không che chở nàng. Ngươi chỉ nhìn thấy cảnh tượng quang quang rực rỡ trước, sao có thể nghĩ đến gian nan sau này. Làm muội muội của Hầu gia, tiểu thư có thể tùy hứng làm bậy, nếu thành thê tử, ngay cả lời nói cũng phải cẩn thận.”



Nói tới đây, nàng nhìn trộm chủ tử, kiên trì tiếp tục nói: “Cho nên, so với việc gả cho Hầu gia, còn không bằng làm huynh muội cả đời đâu.”



Nói cho cùng Liễu Lục là người cổ đại, đương nhiên không tin sẽ có nam nhân chung thủy một lòng với một nữ nhân. Bây giờ Hầu gia không gần nữ sắc thì thôi, chờ thành hôn, lại thêm việc chủ tử đi đứng không tiện, cuối cùng cũng sẽ nạp vài người thiếp thất để giúp đỡ. Chủ tử lại là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, nháo một lần hai lần là tình thú, nhưng nếu huyên náo hơn Hầu gia sẽ thấy phiền chán . Đến lúc đó chủ tớ các nàng sẽ đi đâu về đâu?



Đào Hồng trầm mặc một lát, ngập ngừng nói: “Nhưng vấn đề là hiện giờ Hầu gia không muốn làm huynh muội với tiểu thư. Hầu gia là một người bá đạo như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiểu thư . Chúng ta phản kháng cũng không nổi thì tại sao lại không chịu thuận theo? Vả lại, Hầu gia và tiểu thư đã có mười lăm năm tình cảm, lại có ơn cứu mạng, sau này cho dù có nạp nữ nhân khác cũng sẽ tuyệt đối không bạc đãi tiểu thư.”



Liễu Lục đang muốn lắc đầu phản bác, Ngu Tương đã hớp một miếng nước đường đỏ thật lớn vào miệng, đặt chén lên đầu giường thượng, mỏi mệt nói: “Được rồi, đừng cãi cọ, ta muốn ngủ. Có chuyện gì thì chờ cho bụng ta hết đau rồi hãy nghĩ tiếp.”



Đào Hồng Liễu Lục cẩn thận gật đầu, bưng không bát đi xuống .



Một đêm này Ngu Tương vẫn không ngủ, nửa ngồi dậy ấn xoa hai chân của chính mình. Từ đùi trở lên còn có tri giác, nhưng từ vị trí xương bánh chè bị chém kia trở xuống đều đã chết lặng vô cảm. Nàng muốn thử động ngón chân một cái, lại hoàn toàn không có cảm giác nó tồn tại, một sự nặng nề bao trùm lấy căn phòng, một cảm giác thất bại vô cùng nảy lên đánh úp lấy nàng.



Chỉ dựa vào một thân thể bị tàn phá này, nàng có thể giữ được ai? Nhưng lại có một giọng nói bảo nàng rằng, Ngu Phẩm Ngôn không phải thế, có lẽ nàng nên thử tin tưởng hắn. Nàng không muốn thay đổi, lại bị Ngu Phẩm Ngôn đẩy từng bước một đi về phía trước, từng thời từng khắc hắn đều đứng ở phía sau nàng, không cho phép nàng rút lui, không cho phép nàng quay đầu, thậm chí ngay cả người nhà cũng không cho phép nàng gặp mặt nhận thức.



Hắn bá đạo như thế, làm sao có thể nhận một câu trả lời từ chối? Ngu Tương lắc đầu cười khổ, hiểu được bản thân mình trừ gả cho Ngu Phẩm Ngôn ra đã không còn con đường nào để đi. Cho dù hai chân hoàn hảo, nàng có thể sẽ trốn được cái hôn ấy và nhiều thứ khác, nhưng kết cục cũng là bị Ngu Phẩm Ngôn buộc trở về mà thôi, cũng không khác nhau là mấy.



Vậy đồng ý với hắn? Ngu Tương lại lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng.