Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 105 :

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Lại một lần nữa, Lâm thị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, đối với Ngu Diệu Kỳ, có thể nói bà ta là một từ mẫu, cho dù nàng ta phạm nhiều lỗi đến đâu bà đều có thể tha thứ, thậm chí một mình gánh chịu giúp con.



Nhưng đối với Ngu Phẩm Ngôn, bà ta lại làm như không nghe thấy không hỏi, giống như từ trước đến giờ chưa hề sinh ra đứa con này. Ngu Tương có thể tưởng tượng được tình cảnh của ca ca năm đó, sợ hãi cuộn mình ở góc đại lao âm u, thời điểm đau đớn thừa nhận tội giết người hay bị bệnh sốt cao tra tấn, có bao nhiêu khát khao về sự ấm áp, về tình thương của mẹ ở Lâm thị. Nhưng mà bà ta đã làm cái gì? Bà ta không đến thăm hỏi đã thôi, đằng này lại còn nói thẳng thừng rằng ca ca không xứng làm con trai của bà ta.



Những lời này chẳng khác nào đâm một đao vào lòng ca ca! Hiện giờ bà càng bảo vệ Ngu Diệu Kỳ bao nhiêu, Ngu Tương lại càng là không nhìn nổi bà, cười lạnh: “Mẫu thân không cần bao che cho nàng ta làm gì. Hơn nửa năm này ta cũng chỉ thấy Ngu Diệu Kỳ nhảy lên nhảy xuống mà thôi, hận không thể phô trương hết tất cả tài hoa của mình cho cả thiên hạ đều thấy, lại quên ước lượng xem mình có bao nhiêu sức lực……”



Không đợi nàng nói xong, Ngu Diệu Kỳ bỗng nhiên phát uy: “Ngu Tương, ngươi câm miệng! Tất cả mọi người đều có tư cách trách cứ ta, nhưng chỉ ngươi là không có! Ngươi có quan hệ gì với Ngu gia? Ăn trắng không trả tiền mười lăm năm, Ngu gia hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi, ngươi sốt ruột hoảng hốt như thế, chẳng lẽ còn muốn nhúng chàm gia nghiệp của Ngu phủ? Ngươi cũng xứng sao?!”



Ngu Tương cảm thấy khó thở, một cỗ tức giận ác khí nghẹn ngay cổ không thể phát tát. Nàng đã sớm biết rằng sau khi thân thế bị công khai, Ngu Diệu Kỳ sẽ lấy những lời này đổ lền đầu nàng, khiến nàng vô cùng không thoải mái. Nàng rót một ly trà, dưới chăn bông lén kéo bàn tay to lớn của ca ca qua, lặng lẽ viết lên lòng bàn tay hắn: Cái gì mà muội sẽ không xứng ? Tương lai muội sẽ là Hầu phu nhân! Bạc của huynh chính là bạc của muội, nàng ta tham ô bạc của chúng ta còn không cho muội nói, đây là cái đạo lý gì hả!?



Ngu Phẩm Ngôn cẩn thận phân biệt dấu hiệu, lúc đã ý thức được nhưng lời nàng nói, thiếu chút nữa cũng bị dòng vui sướng hạnh phúc tuôn ra dìm chết đuối. Hắn đột nhiên kéo muội muội vào trong lòng, cúi đầu hôn môi nàng cùng hai hai gò má hơi phiếm hồng.



Một tiếng “chụt” trên môi giòn tan, chẳng những Ngu Tương hóa đá, cả lão thái thái và Ngu Tư Vũ sợ ngây người, ngay cả Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ đang khủng hoảng lo âu cũng đều nhất thời mất hết câu chữ.



Nụ hôn của Ngu Phẩm Ngôn cũng không dừng lại, tiếp tục hôn hôn lên tóc mai của muội muội, cất giọng khàn khàn: “Thật có lỗi, đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó Tương Nhi cản đao cho ta, cảm theo tâm khởi, tình nan tự ức (tình cảm trong lòng trỗi dậy, khó có thể kìm chế). Không có Tương Nhi thì vốn không có ta bây giờ, ai dám nói nàng không xứng?”



Phát hiện mèo con trong lòng lại muốn bùng nổ, hắn nhẹ nhàng xoa xoa sau cổ nàng trấn an.



Nghe những lời này của hắn, lão thái thái lập tức nhớ lại tình cảnh lúc xưa, vuốt cằm nói: “Ngôn Nhi nói vậy rất đúng. Tương Nhi là một thành viên của Ngu gia ta, từ giờ về sau nếu kẻ nào dám nói thêm bất cứ lời ong tiếng ve nào nữa thì lập tức cút ra ngoài cho ta! Ngu Diệu Kỳ, ngươi cũng có cửa đi trách cứ Tương Nhi, nhìn xem ngươi đã phạm vào cái tội gì! Dùng bạc công bổ sung vào tài sản riêng của mình, phóng mắt toàn bộ thượng kinh này cũng không thể tìm ra khuê tú nhà nào đức hạnh bại hoại như ngươi!”
Lời này của lão thái thái chính là ngầm hỏi Ngu Tương có muốn trở về nhận tổ quy tông hay không. Nhận tổ tổ quy tông tất nhiên là điều phải làm, nhưng dù sao Ngu Tương và Trầm Nguyên Kỳ cũng đều không quen biết, bỗng nhiên chạy tới sống chung một chỗ với hắn, ít nhiều cũng có chút không quen. Hơn nữa hiện tại nàng và huynh trưởng mới chỉ vừa hiểu tâm ý của nhau, đúng là thời điểm ngọt ngào ấm áp nhất, thật sự rất luyến tiếc nểu phải rời đi.



Ngu Phẩm Ngôn cũng không nói gì, nhưng ánh mắt đã hơi tối sầm lại.



Ngu Tương nhanh chóng liếc nhìn hắn, chậm chạp đáp: “Nếu ngài ấy là ca ca ruột thịt của con, hẳn là con nên……”



Câu nói còn chưa xong đã bị lão thái thái đột nhiên gõ đầu nàng một cái: “Đứa nhỏ đáng chết nhà ngươi! Mệt cho Ngu gia ta tân tân khổ khổ dưỡng dục ngươi mười lăm năm, ngươi lại nói đi là đi! Ta cứ nghĩ ngươi sẽ khác hoàn toàn với đồ sói mắt trắng Ngu Diệu Kỳ kia, không ngờ ngươi cũng là đứa lạnh tâm lạnh phế như thế! Ta cho ngươi đi đấy! Ta cho ngươi đi đấy! Xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không!”



Lão thái thái thuận tay cầm lấy quải trượng vỗ vỗ lên đùi nàng càng khiến Ngu Tương dở khóc dở cười, vừa vùi đầu vào lòng huynh trưởng vừa la lên: “Đừng đánh bà nội ơi, chân của con vốn đã què rồi mà! Con không đi, con không đi đâu hết được không vậy!”



Ngu Phẩm Ngôn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, sung sướng nở nụ cười: “Bà nội mau bớt giận, Tương Nhi nói không đi đâu hết kìa. Nàng sinh là người Ngu gia, chết cũng là quỷ Ngu gia, nếu nàng dám đi, có phải lên trời xuống đất con cũng có thể trói nàng kéo về mà.”



Lão thái thái vẫn chưa nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, nhưng nghe xong cũng vừa lòng dừng tay.



hết chương 105