Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 108 :
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
Tiễn bước Lâm thị, đổi thành Ngu Tương và Ngu Tư Vũ cùng nhau lo liệu việc nhà, rốt cục Hầu phủ lại khôi phục những ngày yên tĩnh như xưa. Bốn ma ma giáo dưỡng dù sao cũng đi ra từ trong cung, ở lâu cũng sợ bị Hoàng hậu nương nương quên mất, thấy Ngu Diệu Kỳ an phận không ít liền vội cáo từ, trước khi đi còn cầm theo năm trăm cuốn nữ giới, tất cả đều là do Ngu Diệu Kỳ tự tay sao chép mỗi ngày.
Từ đó về sau Ngu Diệu Kỳ liền thường xuyên ra khỏi phủ, nói là đi thăm Lâm thị. Nàng cứ như đã khôi phục lại bình thường sau một loạt đả kích kia, chẳng những sắc mặt hồng nhuận, ngay cả đôi mắt cũng lộ ra ít thần thái sáng lán, hơn nữa sau mỗi lần thăm Lâm thị xong có thể liên tục trưng ra vẻ mặt tươi cười với người khác trong vài ngày.
Ngu Tương phái người đi theo nàng, thấy nàng đi vào tiểu viện Lâm gia xong cũng không đi ra, sau đó cùng dần dần thả lỏng cảnh giác.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, ánh nắng vàng rực rỡ xua tan hết những luồn gió lạnh lẽo, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa mai nở rộ. Ngu Phẩm Ngôn được hưu mộc (ngày nghỉ), giờ phút này đang đứng trước bàn vẽ tranh, vẽ một bức ngạo tuyết hàn mai đồ. Ngu Tương nằm trên chiếc giường mềm đối diện hắn, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết chí quái đọc say sưa.
Ngu Phẩm Ngôn vẽ xong vài cánh hoa hoa mai liền mất hứng thú, đặt tờ giấy Tuyên Thành ấy sang một bên rồi lấy tiếp một tờ khác ra, liên tục liếc mắt nhìn về phía muội muội.
Ngu Tương cảm nhận được tấm mắt chuyên chú của hắn, buông sách hỏi: “Huynh đang vẽ muội sao?”
“Ừm, đừng lộn xộn.” Ngu Phẩm Ngôn cẩn thận điều chỉnh màu mực.
Ngu Tương nháy mắt mấy cái, hình như đang nghĩ đến cái gì, nhanh chóng tháo châu sai trên đầu xuống, cởi bỏ búi tóc, buông xõa mái tóc đen của mình ra, sau đó lại đặt hai chân mình lại thành dạng dáng nằm nghiêng tuyệt đẹp, rút luôn chiếc tất dưới chân để lộ ra bàn chân ngọc khéo léo tinh xảo, một tay tự nhiên đặt bên hông, một tay nâng má, cười trong veo: “Vẽ muội như thế này này.” Dứt lời còn cảm thấy vẫn chưa đủ hoàn mỹ, nghĩ nghĩ một lát lại đẩy áo khoác ngoài xuống tận khủy tay, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà.
Trong nháy mắt, một nha đầu xinh đẹp đáng yêu đã biến thành yêu tinh diễm sắc vô song, bàn tay cầm bút của Ngu Phẩm Ngôn không tự giác căng lại, chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, cây bút trong tay đã bị bẻ làm hai đoạn. Ngu Phẩm Ngôn bất đắc dĩ đỡ trán, ném luôn cây bút hỏng ấy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng bước chân qua, trong giọng nói trầm thấp lộ ra mùi dục vọng nồng đậm: “Tương Nhi, bộ dạng muội thế này làm sao ta có thể vẽ? Hiện giờ ta nghĩ chỉ muốn hôn muội.” Khi nói chuyện, đôi môi cũng không ngừng tới gần.
“Chúng ta hôn xong rồi hãy vẽ, vẽ đôi môi sưng đỏ của muội đi, nhất định sẽ đỏ hồng đẹp như mận đào.” Ngu Tương cười duyên khanh khách, vươn đầu lưỡi liếm liếm làn môi mỏng mà tươi đẹp của huynh trưởng.
Cũng không ngờ sau khi lộ tâm ý ra muội muội lại có thể nhiệt liệt như lửa thế, ngay cả thánh nhân đến đây cũng sợ là không thể kìm nén, Ngu Phẩm Ngôn thấp giọng rên rỉ, sau đó hung hăng cắn đôi môi của tiểu yêu tinh……
Huống hồ, người bị tàn phế cũng là ta, cần y cũng là ta, có cứu hay không đó là suy nghĩ của ngươi, có liên quan gì đến ca ca ta? Suốt ngày không hề trải qua việc gì, liền thấy mình là thánh hiền. Suốt ngày gặp quá nhiều chuyện, liền đau thương cho cả trời đất. Khổ Tuệ, ngươi đi con đường của thánh hiền nhưng lại không biết đau thương cho đất trời, sau này dù có làm bao nhiêu việc thiện, độ bao nhiêu khổ ách cũng không thể bù lại, mau chóng quay lại Thiên Trúc tu thêm mấy chục năm nữa đi!”
Dứt lời quay sang phất tay với bọn thị vệ: “các ngươi nâng Hầu gia lên xe ngựa đi!”
Thị vệ đồng ý, vội vàng nâng chủ tử đi ra đến chiếc xe ngựa đã chờ lâu.
Ngu Tương vừa được Đào Hồng cùng Liễu Lục ôm lên xe, chỉ thấy Khổ Tuệ nhanh chóng bước ra la lớn: “Thí chủ, xin dừng bước……” Những lời nói của Ngu Tương tựa như con dao nhỏ cứa vào trái tim hắn, khiến hắn xấu hổ không chịu nổi, hối hận không kịp.
Đầu gối của ca ca đã bị thương thành như vậy, làm sao Ngu Tương có tâm trạng ở lại, lớn tiếng quát lớn hối thúc xa phu nhanh chóng chạy về cứu người. Khi xe ngựa đã thay đổi phương hướng mới xốc màn xe lên, nâng ngón tay giữa (ngón tay thối) hướng về phía Khổ Tuệ đang mang vẻ mặt xấu hổ phía sau.
“Đây là ý gì?” Trơ mắt nhìn xe ngựa đi xa, Khổ Tuệ quay đầu lại hỏi sư huynh vừa bước chân ra.
Khổ Hải sờ sờ cái đầu trụi lủi, đoán: “Chắc là ý nói tu vi của đệ không đủ, nếu không nàng phải dựng thẳng ngón cái mới đúng. Sư đệ, khổ tu ở Thiên Trúc năm năm, đệ vẫn là không rõ sao? Thế gian này, khắp nơi đều là phật, hết thảy chúng sinh, mỗi người đều là phật, đệ không nên lấy ác niệm để cứu độ nhân thế, lại càng không nên vì giận chó đánh mèo mà cự tuyệt người khác, vài năm tu hành này của đệ đã uổng phí. Huống hồ không phải đệ khổ học y thuật chính là vì muốn tế thế cứu dân sao, vì sao lại không thể cứu Ngu thí chủ? Đệ hẹp hòi quá.”
“Sư huynh giáo huấn rất đúng, sư đệ thật hổ thẹn. Nhưng việc đã đến nước này, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Khổ Tuệ cười khổ.
“Ta lập tức sai một tiểu sa di đi gửi bái thiếp cho Ngu thí chủ, nể tình mặt mũi của ta, có lẽ nàng sẽ quay lại.” Khổ Hải chăp hai tay, niệm một câu ‘a di đà Phật’.
Vốn là người khác cầu xin mình chữa trị, bây giờ lại thành mình cầu mong người khác được chữa trị, Khổ Tuệ thật sự có chút bất đắc dĩ .