Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 127 :
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
Ngu Phẩm Ngôn dẫn đầu đại quân đi nhanh hồi kinh, một đường lại không hề bị lộ, bởi vì Thành Khang đế cố ý phong tỏa tin tức, tin tức Tây Di gần như bị tiêu diệt hoàn toàn không mấy người biết.
Bọn triều thần mỗi ngày ra sức chiến đấu, hôm nay ngươi tố cáo ta, ngài mai ta vạch tội ngươi, tất cả vì tòng long chi công (công phò tá chân mệnh thiên tử) mà ra sức phấn đấu. Thành Khang đế nhìn thì có vẻ vui vẻ, kỳ thực đao trong tay đã nâng lên cao.
Đại quân còn mấy ngày đường nữa là về đến kinh thành, Ngu Phẩm Ngôn vì che giấu tai mắt nên không thể không đưa muội muội về trước. Hai người nói chuyện xong hôn lại hôn, chỉ có nói tạm biệt mà tốn gần nửa canh giờ, vẫn là Liễu Lục liều chết thúc giục mới tách hai người ra được.
Bởi vì nàng là nữ nhi, không thể cứ ở mãi trong chùa Trấn Quốc, cho nên nàng đi hai tháng, Thẩm Nguyên Kỳ chọn một nha đầu giả dạng nàng ngồi xe về Thẩm phủ, sau đó lập tức nói với bên ngoài rằng muội muội bệnh nặng, từ chối tiếp khách.
Ngu Tương lén lút từ cửa nách vào Thẩm phủ, đã thầy Thẩm Nguyên Kỳ đen mặt nhìn mình chằm chằm.
“Muội trở về rồi hả?”. Hắn đi qua, dò xét muội muội từ trên xuống dưới, “Hoàn hảo rồi?”.
“Muội tốt lắm, không thể tốt hơn”. Ngu Tương híp mắt cười.
Thẩm Nguyên Kỳ coi như không thấy dáng vẻ ngọt ngào, cười nịnh lấy lòng của nàng, nghiêm mặt trách mắng. “Nhanh chóng rửa mặt thay đồ đi gặp Cửu công chúa đi”.
“Sao tiểu Cửu lại tới hả? Không phải huynh nói muội bệnh nặng, cự tuyệt tiếp khách sao?”.
“Cửu công chúa thân thể ngàn vàng, nàng cứng rắn đến, huynh còn có thể ngăn cản sao?”. vẻ mặt Thẩm Nguyên Kỳ vẫn tối đen, nhưng lại ẩn chút vui vẻ, giọng điệu cũng nhu hòa, “Cửu công chúa trọng tình trọng nghĩa, sau khi biết được chân tướng thì cố gắng giúp muội che giấu. Nhờ có nàng tháng này thường đến nhà thăm muội, người bên ngoài mới không sinh nghi, nếu không truyền đi thì khuê dự của muội sẽ bị phá hủy”.
Cẩm bào đỏ thẫm bị gió thổi tung bay, một mùi thơm nồng đậm bay vào làm người ta mê say. Thiếu nữ vốn đã xinh đẹp vô song, bây giờ trong mắt lại hừng hực lửa giận, nổi bật bông sen giữa mi tâm cũng như bốc cháy lên. Đây là vẻ xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, chỉ cần một liếc mắt, đôi mắt như bị đâm một đao, vô cùng đau đớn.
Bà mối như không có ý thức đứng lên đón chào, vẻ mặt kiêu căng thay thế bằng vẻ sợ hãi. Thiếu nữ như lửa cháy bừng bừng người bình thường có thể nhúng chàm sao? Nàng không tự chủ được nghĩ thầm, đợi lĩnh hội được ý trong lời nói của nàng, càng bị dọa hồn lìa khỏi xác.
Ngu gia cùng Thẩm gia sa sút, cho nên mọi người đều đã quên thân phận Tư nông Hương quân của Ngu Tương. Hôm nay nàng nhắc tới, bà mối mới nhớ tới mặt này, trong lòng âm thầm kêu khổ.
“Là do ta cuồng vọng, Hương quân nương nương sao có thể xứng với người bình thường như Tôn thiếu gia chứ. Ta liền trở về nói với Tôn phu nhân, kính xin Hương quân nương nương đừng trách”. Bà mối một mặt xin lỗi một mặt xin rút, về phần sáng mai hẹn nhau yết kiến Hoàng hậu nương nương, không phải là chuyện nàng có thể giải quyết, để cho Tôn phu nhân đau đầu thôi.
Chọc ai không chọc, lại dây đến Ngu Tam tiểu thư thanh danh vang dội bên ngoài, người ta bây giờ tuy sửa lại họ, nhưng tính tình không đổi chút nào, lại có Cửu công chúa bên trên bảo kê, tuy sa sút cũng không phải người bình thường có thể ức hiếp được.
Bà mối hối hận, cuống quýt rời đi, sợ Ngu Tương giơ roi lên lại cho mình một trận. Cũng may Thẩm đại nhân ngăn cản nàng mới có thể lông tóc vô thương chạy đi.
“Người ta đã lấn đến đầu huynh rồi, huynh còn làm người tốt?”. Ngu Tương hung hăng trừng huynh trưởng.
“Huynh là văn nhân, văn nhân giết người cũng không thấy máu, để cho bọn hắn vênh váo ít ngày đi”. Thẩm Nguyên Kỳ mỉm cười, sát khí ẩn hiện quanh thân không hề thiếu so với Ngu Phẩm Ngôn.
– Hết chương 127 –