Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 137 : Phiên ngoại 1

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Ngu Phẩm Ngôn mở mắt, theo phản xạ ôm thân thể mềm mại ấm áp sát vào ngực thêm chút nữa, bàn tay to dao động lên xuống, hô hấp dồn dập.



“Đừng náo loạn, nên vào triều rồi”. Ngu Tương trở mình, hàm hồ lẩm bẩm.



“Hôm nay hưu mộc”. Ngu Phẩm Ngôn một bên cười nhẹ một bên dùng tư thế từ đằng sau đi vào.



Đào Hồng và Liễu Lục định đi vào hầu hạ chủ tử rửa mặt lại nghe thấy âm thanh ngân nga xấu hổ, không thể không đỏ mặt tránh đi. Hai người đùa giỡn mãi đến mặt trời lên cao mới dậy đi thỉnh an lão thái thái.



“Mau đến đây ăn sáng, đợi các con đến trưa rồi”. Miệng lão thái thái trách cứ nhưng trên mặt lại mang nụ cười cưng chiều.



Hai người xin lỗi, sau khi ngồi xuống Ngu Tương gắp một miếng sủi cảo tôm thủy tinh, vừa cắn một miếng liền nhổ ra, thầm nói, “Thật là tanh, hôm nay đầu bếp chắc quên khử mùi tanh rồi”.



“Ta thấy vẫn giống ngày thường mà, người đã già, đầu lưỡi cũng không chậm chạp rồi”. Lão thái thái nếm một cái, bất đắc dĩ cảm thán.



“Tanh thì đừng ăn, húp cháo đi”. Ngu Phẩm Ngôn múc cho thê tử một chén cá cháo, lại dùng ngón tay lau đi nước tương dính bên khóe miệng nàng, cho vào miệng mút.



“Cái này cũng tanh”. Ngu Tương chỉ ngửi ngửi liền ghét bỏ, để qua một bên, “Đầu bếp hôm nay làm sao vậy, bị bệnh sao? Tay nghề hôm nay không bằng lúc trước ah!”.



Ngu Phẩm Ngôn uống một ngụm, thật sự không nếm thấy mùi tanh cũng thôi, lại để Đào Hồng đi phòng bếp bảo làm một tô mỳ. Vì Ngu Tương thích ăn rau thơm, Đào Hồng liền rải một lớp rau thơm dày bên trên thịt gà, nước dùng gà màu trắng sữa tỏa ra mùi thơm ngào ngạt kết hợp với rau thơm xanh non càng cảm thấy ngon miệng.



Ngu Tương ngửi ngửi, lúc này mới hài lòng, cầm lấy đũa trộn đều sau đó ăn một miếng, sau đó lại nhổ ra, “Rau thơm này mua ở đâu vậy, sao mùi không đúng? Thối quá!”.



“Sao? Không phải mùi rau thơm à?”. Lão thái thái gắp một miếng trong bát nàng lên nhấm nháp, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.



Ngu Phẩm Ngôn nếm cũng không nếm, trực tiếp khoát tay để cho phòng bếp đổi lại, liên tục đổi bốn năm loại Ngu Tương thích ăn, đều bị nàng dùng lý do như vậy ghét bỏ. Ngu Phẩm Ngôn không chậm trễ nữa lập tức lấy bái thiếp để hạ nhân đi mời thái y.



………….



“Tôn phu nhân đây là mang thai, đã hơn hai tháng, thai tương đối ổn xin Quốc công gia yên tâm”. Thái y đứng dậy chúc mừng, làm một phòng người sợ ngây người, kể cả Ngu Tương – nhân vật chính.



“Ta mang thai? Nhưng mà tháng trước ta còn có kinh nguyệt”. Ngu Tương ngây ngốc sững sờ vuốt ve bụng.



Ngu Phẩm Ngôn nghe xong lời ấy lập tức đè nén vui mừng như điên trong lòng, ra lệnh, “Thái y, xin cẩn thận xem bệnh lại một lần cho phu nhân ta”.



“Quốc công gia yên tâm, thân thể tôn phu nhân không có vấn đề gì. Có môt số ít người hai tháng đầu mang thai có thể có quý thủy, mặc dù khác người bình thường nhưng không đáng ngại, ty chức mở mấy thang dưỡng thai cho tôn phu nhân, dùng hai ba ngày là ổn rồi”.



“Nhanh kê đơn, nhanh kê đơn”. Lúc này lão thái thái mới hoàn hồn, thúc giục thái y xong liền chắp tay nhìn trời bái phật. Cháu trai cháu dâu thành thân hai năm mà chưa thấy tin vui nàng thực sự hơi sốt ruột rồi.



Thái y vội vàng sang phòng bên kê đơn thuốc. Ngu Tương sờ bụng, bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm chặt lấy phu quân, liên tục hôn lên trán, hai má, chóp mũi hắn, chỗ nào cũng hôn, mãi đến khi mặt toàn nước miếng mới vui vẻ la lên, “Ta mang thai, ta có bảo bảo rồi, ta sắp làm mẹ rồi”.




Đệ đệ Lý thị rốt cục không nhịn được, chỉ về phía nàng cười, “Ta thấy nàng nhìn có chút quen mắt, giống một người”.



Trên bàn không có ai hưởng ứng, không khí có chút xấu hổ, Thiệu Huyên Trạch thấy hắn là con của ân nhân nên nhân nhượng giảng hòa nói, “Ah, giống ai?”.



“Giống Ngu Quốc công phu nhân, nếu tẩy bớt hóa trang đậm trên mặt đi, chắc hẳn tư sắc có thể cùng phu nhân xưng truyền kỳ thiên hạ”.



Lấy một con hát ti tiện so với Quốc công phu nhân, mà lại còn trước mặt Ngu Phẩm Ngôn, Lý công tử này không phải điên rồi chứ? Phàm là người ở kinh thành lâu, có ai không biết Ngu Phẩm Ngôn yêu vợ như mạng. Các tân khách đang nói chuyện lập tức như bị điểm huyệt, ngồi nghiêm túc an tĩnh lại, Thiệu Huyên Trạch tiếp chuyện sắc mặt lại càng đỏ, lo sợ bất an nhìn Ngu Phẩm Ngôn.



Trên mặt Ngu Phẩm Ngôn như phủ một tầng sương lạnh, đặt chén rượu lên bàn vang một tiếng, đứng dậy rời đi, đến trước tấm bình phong mới quay đầu lại nói, “Thiệu tướng quân, quên nói cho ngươi biết, Ngu gia ta có một quy củ —– nam tử không được nạp thiếp. Ngươi cưới Tư Vũ thì là nàng là người Thiệu gia, ngươi không tuân theo quy củ, nhưng Ngu Phẩm Ngôn ta cũng có thể phế ngươi đi. Cáo từ”.



Bên kia Ngu Tương và lão thái thái kéo Ngu Tư Vũ đang sợ ngây người đi.



Nếu không có huynh trưởng như vậy làm gương, Ngu Tư Vũ cũng chỉ có thể ép mình nhận mệnh, nhưng mà có hắn nên nàng có thể hoàn toàn bất mãn. Nàng đối với Thiệu Huyên Trạch đa số là cảm kích, nếu thật sự nói về yêu thương, còn lâu mới đến mức như thế, lại thêm năm trước bị tỷ đệ Lý thị liên tục tính toán, cùng Thiệu Huyên Trạch ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày một trận to, chút cảm kích này đã sớm tiêu hết sạch, chỉ còn toàn thân mệt mỏi.



Nàng bưng chén rượu mạnh bên cạnh lên một hơi cạn sạch, bình thản nói, “Đi thôi, về nhà, về Ngu gia”. Nơi này không giữ người tất có chỗ có thể giữ.



Ngô thị thầm nghĩ không tốt, muốn ngăn nàng trở lại Ngu phủ thì bị thị vệ cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đoàn người đi xa. Không có chỗ dựa lớn Ngu Quốc công này, chỉ với tính cách chất phác kia của chú em chồng, đã sớm bị đồng liêu đấu đá xa lánh.



Nàng lúc này mới rõ, Ngu Tư Vũ không chỉ là em dâu của nàng mà vẫn là trụ cột Thiệu gia. Vốn tưởng rằng là tường chắn nên đẩy đi, nàng đi rồi, Thiệu gia bất kể thời khắc nào cũng có nguy cơ sụp đổ.



Lý thị trong lòng mừng thầm, trên mặt lại mang vài phần ủy khuất, cúi đầu gạt lệ. Ngô thị mặc kệ đúng hay không, vỗ bàn tức giận mắng, “Ngươi khóc cái gì, đều là chuyện tốt tỷ đệ ngươi làm! Tiểu thúc, còn không nhanh chóng đi quốc công phủ chịu đòn nhận tội!”.



Thiệu Huyên Trạch từ ngu ngơ hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Thiệu Huyên Huy vô cùng xấu hổ nâng bước tiễn khách, lúc quay lại nhìn tỷ đệ Lý thị, trong mắt đã mang sát ý.



Lý công tử vốn có khí phách nhất thời, lúc này tỉnh táo lại mới biết mình đã gây đại họa, lập tức bị dọa lạnh run. Vì trấn an Ngu Quốc công, trước mắt chỉ có hai con đường bày trước mặt người nhà Thiệu gia, một dứt khoát cùng cách với Ngu Tư Vũ, hai là xử lý sạch sẽ mình cùng tỷ tỷ…



Một câu rước họa sát thân, Lý công tử dù hối hận xanh ruột cũng không thể làm gì…



Ngu Tư Vũ về nhà mấy ngày cũng bình ổn lại, sợ rằng đời này muốn tìm phu quân hoàn mỹ như huynh trưởng là vô vọng. Nhưng nàng cũng là người có lòng dạ cao, thêm ở cùng Ngu Tương lâu mà mưa dần thấm đất, tình nguyện đau đớn nhanh buông tay cũng không muốn trở về ủy khuất nhân nhượng. Không có Lý thị, sau còn có Triệu thị, Tiền thị, Tôn thị… Cả đời này của nàng chỉ lãng phí vì cùng nữ nhân tranh đấu, nhàm chán như vậy, nực cười như vậy sao.



Nàng không cho Thiệu Huyên Trạch xử lý tỷ đệ Lý thị mà cùng cách. Sau Thiệu Huyên Trạch bệnh nặng một hồi, lúc lành bệnh phục chức mới phát hiện mình minh thăng ám hàng (thăng chức thì công khai giáng chức thì âm thầm), bị điều đi trú giữ (đóng ở đồn) Bắc Nhung xa xôi hoang vu, đời này không có khả năng hồi kinh. Hắn mang theo tỷ đệ Lý thị đi, giữa đường Lý thị không chịu nổi cực khổ mà sinh non, Lý công tử trong lòng biết Bắc Nhung đất cằn sỏi đá, lần này đi đừng nói có tiền đồ, sợ là ngay cả mạng nhỏ cũng bị ép buộc chết, nên nhân dịp đêm tối chạy trốn.



Ngu Tư Vũ cuối cùng vẫn tái giá làm vợ kế cho người ta, trùng hợp đối phương chính là quản sự nho nhỏ mà Ngu Tương nhìn trúng cho nàng lúc lần đầu làm mai, trong nhà có quy củ – chưa đến bốn mươi không con không được nạp thiếp.



Nửa đời sau của Ngu Tư Vũ trôi qua rất thoải mái, không thể không thừa nhận vẫn là chị dâu biết nhìn người, sớm biết thế không nên hồ đồ kén chọn mà quanh co một vòng.



– Hết phiên ngoại 1 –