Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 20 :
Ngày đăng: 21:43 18/04/20
Ngu Tương nằm sấp trên vai Ngu Phẩm Ngôn nhìn các khuê tú như những cái tượng gỗ đang ngây ngốc ở đằng sau, mặt như màu đất, nhìn các nàng rồi cười tự đắc, lại giả vờ thương tâm chui vào hõm cổ ca ca, lập tức nhớ tới thân phận thực sự của tiểu Cầu Nhi, không khỏi cứng lưỡi.
Lúc tiểu Cầu Nhi đưa cho nàng cái hà bao đựng bảo thạch kia, Ngu Tương chỉ biết xuất thân của đối phương tuyệt đối không đơn giản. Nhưng nếu nhìn hết thân phận của những người có mặt tại Hi Hòa Viên hôm nay, xuất thân của ai lại đơn giản được cơ chứ, cho nên nàng vẫn chưa nghĩ sâu xa. Ngàn lần không thể ngờ, bên cạnh quả bóng nhỏ chỉ có một lão ma ma đi theo, ăn mặc đơn giản mộc mạc vậy lại là Cửu công chúa đương triều. Chính là Cửu công chúa được Đế hậu và Thái tử bảo vệ cẩn thận đó!
Âm tiết quả bóng nhỏ gần như là Cửu nhi, hơn nữa với thân thể tròn vo kia, gọi bằng cái biệt danh này rất chuẩn xác.
Nàng xoay mặt nhìn hai huynh muội đang bước đi phía trước, đã thấy tiểu Cầu Nhi đang vừa kéo vừa nghẹn ngào, bộ dáng vô cùng đáng thương. Đứa nhỏ này... chắc vừa rồi đã nghĩ mình sẽ nhảy xuống sông thật, nên mới bị dọa phải không?
Trong lòng Ngu Tương hơi dâng lên vài tia áy náy.
Ngu Phẩm Ngôn lại nghĩ rằng nàng còn sợ hãi, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an: “Đừng sợ, có ca ca ở đâu, không ai có thể bắt nạt muội cả!"
“Ca ca, có phải muội đã gây phiền toái cho huynh rồi phải không? Phụ thân nàng ấy là Dụ thân vương.” Đây chính là cái thời đại ‘có người nhà tốt, chính là có cả thiên hạ" mà!
Dụ thân vương, cố bám lấy đất phong phía tây bắc, cự tuyệt không chịu hồi kinh, ngay cả khi Hoàng thượng hạ xuống ba lượt chiếu thư đều mặc kệ, dã tâm Tư Mã Chiêu này sợ là đến người qua đường cũng biết*. Không quá nửa năm hay một năm nữa, Hoàng thượng sẽ động đao với hắn, mà xem ra con gái dòng chính cùng vợ cả của hắn ở lại trong kinh thành sớm đã bị vứt bỏ, sau này cũng không biết sẽ nhần cái chết kiểu gì nữa.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Ngu Phẩm Ngôn lặng yên đổ lóe ra một chút thù địch, xoa nhẹ đầu muội muội nói nhỏ: “Không sao, phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta không sợ đắc tội với phủ Dụ thân vương.”
Ngu Tương thỏa mãn nở nụ cười.
Trong Phượng Tê các, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Thái tử phi ngồi ở ghế khách, vừa thấy tiểu Cầu Nhi khóc thút thít nghẹn ngào, cả hai lập tức đứng lên ra đón.
Ngu Tương không có cách nào hành lễ, chỉ có thể cúi đầu một cái, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hoàng hậu cười nói một câu: "đứa bé ngoan", sau đó ôm lấy nữ nhi út vào lòng vỗ nhẹ, ôn nhu hỏi: “Quả bóng nhỏ, làm sao vậy? Ai dám nắt nạt con sao?"
Ngu Tương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng điềm tĩnh.
Ngu Tương nhìn nàng nhếch miệng, sau đó xốc bức màn lên thưởng thức khuôn mặt biến hóa đủ màu xanh trắng của phu nhân Tĩnh quốc công. Thường Nhã Phù cũng không xuất hiện, có lẽ đang trốn trong xe không dám gặp người. Bánh xe chậm rãi lăn, bóng dáng phu nhân Tĩnh quốc công dần dần bị bóng đêm bao phủ, biến thành một chấm đen mơ hồ không rõ, lúc này Ngu Tương mới chịu yên ổn ngồi đó, hỏi: “Lão tổ tông, đại ca thật sự sẽ thành thân với Phù nhi tỷ tỷ kia sao?”
“Chuyện này cứ để đó, trẻ con gia gia, đừng có hỏi nhiều như vậy.” Lão thái thái nhắm mắt trầm ngâm.
Việc hôn sự này, bà càng nhìn càng không hài lòng. Chuyện phủ Tĩnh quốc công bội bạc vẫn còn là cái gia đâm vào trong lòng bà, hôm nay thấy Thường Nhã Phù, cái gai này không những không được gỡ bỏ, ngược lại đâm càng sâu. Năm đó muốn hủy hôn còn có thể cho qua, hôm nay còn hợp lại với người ngoài định lừa đồ của em gái chồng. Đây là tật xấu gì vậy chứ? Ở mặt ngoài là giải vây giúp Tương Nhi, bên trong lại ngầm muốn lấy lòng quận chúa Thanh Hà, cái trò ra vẻ thông minh ở hai bên nhưng thật sự rất vụng về.
Càng bực mình chính là, không ngờ nàng lại thiển cận như thế, không biết người nào nên thân cận người nào nên làm bất hòa. Đao của Hoàng thượng đang treo trên đầu Dụ thân vương, nàng lại còn vội vàng nịnh bợ, tính đi tính lại chẳng qua cũng là công dã tràng mà thôi. Cháu dâu nhìn có vẻ khôn khéo nhưng bên trong lại ngu xuẩn như vậy, rước vào cửa mới chính là tai họa!
Nghĩ đến đây, lão thái thái lắc đầu thở dài.
Ngu Tư Vũ cẩn thận tiến lên bóp vai cho bà.
“Không cần bận bịu như vậy, cứ ngồi im một bên đó. Hôm nay vừa ra cửa ta đã dạy ngươi thế nào? Liên kết với người ngoài đối phó tỷ muội nhà mình, tiền đồ của ngươi. Đức hạnh nghèo nàn, có câu kết luận của Hoàng hậu nương nương, cho dù ta muốn tìm cho ngươi một nhà chồng tốt cũng khó, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Sắc mặt lão thái thái âm trầm hất tay nàng ta ra, quay sang nhìn Ngu Tương đang tự mình cắn điểm tâm. Lúc này bà mới kéo ra được một nụ cười, nhẹ giọng dặn dò: “Vào cung, con nên thông minh một chút, đừng trêu cợt Cửu công chúa nữa.”
“Dạ, con hiểu rồi.” Ngu Tương ngọt ngào đáp lời, buông mắt thưởng thức mu bàn tay bỗng nhiên nổi đầy gân xanh của Ngu Tư Vũ.
*Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:
- “Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.
Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.