Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 33 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Thời gian gần đây của thái tử phi quả thật cũng không êm thuận chút nào. Nếu nàng được gả vào gia đình bình thường, hoài song thai tất nhiên sẽ là chuyện đại hỷ, nhưng cố tình chính là nàng lại được gả vào hoàng thất, tình huống lập tức đối lập.



Sinh hạ song thai vốn bị coi là điềm xấu, càng tệ hơn nếu sinh ra cả hai đều là nữ nhi, nếu có thể sinh ra một nam một nữ thì đó lại là điềm lành, thế nhưng trong đó lại tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Long sinh phượng tử bị coi là điềm xấu, long tử phượng sinh cũng vẫn bị coi là điềm xấu, chỉ có hai hài tử cùng bình an sinh ra mới có thể xem như vững vàng .



Tính tới tính lui, ngược lại không bằng chỉ hoài thai đơn, là tốt hay xấu cũng chỉ có thể xem đó là số mệnh, cũng không cần tốn nhiều tâm lực suy nghĩ như vậy.



Nhưng điều khiến nàng càng lo âu chính là nàng gả vào Đông cung đã hơn sáu năm, dưới gối Thái tử chỉ có một đứa con trai, nếu so với số con nối dòng um tùm của vài vị hoàng tử khác thì đúng là ít thê thảm. Hoàng thượng vô vùng coi trọng đích thứ, Thái tử không có con trai trưởng, đó vẫn là tâm bệnh bấy lâu nay của ông, vì thế mấy năm nay vẫn luôn tỏ vẻ rất bất mãn với Thái tử phi.



Lại thêm Từ trắc phi đã có dã tâm từ lâu, từ lúc nàng mang thai đã liên tiếp lén lýt tung ra vô số lời đồn nhiễu loạn tâm tình của nàng, vài người chị em dâu cũng âm thầm ngáng chân muốn làm nàng sảy thai, gian nguy trong đó, một lời khó nói hết.



Tuy rằng Thái tử phi là người làm việc trầm ổn, nhưng cũng có chút không chịu nổi, chính vì thế mới đi đến đạo quan trước để bái tế quỷ thần. Sau khi đưa tế phẩm lên, đến bước kế tiếp là rút ống quẻ, nàng lại đứng do dự tới hai khắc vẫn không có can đảm tự mình rút, đành phải gọi Ngu Tương đi vào, rút trúng quẻ thượng thì quá tốt rồi, nhỡ đâu rút trúng quẻ xấu thì cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng đó là quẻ do người khác rút, sẽ không có qua hệ gì tới bản thân mình cả!



Tiếp nhận quẻ thăm, tay nàng khẽ run lên, cũng không dám nhìn tới liền đưa cho quan chủ.



Quan chủ khẽ hít một tiếng, sống lưng nàng lập tức như bị đóng băng, vội vã hỏi: “Là quẻ ký không tốt sao?”



Lão thái thái nắm chặt phật châu mặc niệm một câu ‘A di đà Phật’, bỗng nhiên nhớ tới đây là đạo quan, lại vội vàng xin lỗi, sửa lại niệm một câu ‘Vô Lượng Thiên Tôn’.



Ánh mắt Ngu Tư Vũ lóe lên, chỉ còn chờ nhìn cảnh Ngu Tương gặp xui xẻo. Loại chuyện tổn hại cho cả hai này xảy ra (ý là tổn hại cho cả Ngu Tương lẫn Hầu phủ của nàng ta), nàng lại rất muốn nhìn xem xem Ngu Tương ngày thường thông minh trí tuệ có thể bị lão tổ tông và đại ca tống ra ngoài hay không!



Quan chủ nhìn kỹ một lát, cười xua tay: “Không phải vậy, bần đạo phải chúc mừng Thái tử phi nương nương mới đúng, đã rút trúng quẻ thăm duy nhất, một quẻ long phượng ký. Mời thái tử phi nương nương xem.” Dứt lời liền nâng hai tay dâng quẻ thăm lên..



Thái tử phi tập trung nhìn vào, trên đầu quẻ ký có đề chữ nhất, dưới quẻ ký còn có hình đuôi rồng phương tương liên, trên quẻ ký còn có thêm hai câu — “trúc hóa thành long phượng nhập thiên, đạo quang phổ chiếu chư tà tán”. Hai câu này có ngụ ý gì, đã quá rõ ràng .



Thái tử phi thở dài một hơi, nắm quẻ ký cười nhẹ, nỗi lo âu lắng đọng dưới đáy lòng sắp khiến nàng suy sụp trong phút chốc đã tiêu tán hết, cảm thán: “Quả nhiên Tương Nhi là người có phúc .”




“Ngu đại nhân thật lợi hại! Cha ta nói ngài ấy là cao thủ giỏi nhất của triều Đại Hán, quả nhiên lời này không giả! Cao thủ ấy mà, luôn luôn có một chút khó chịu như vậy.” Phạm Kiều Kiều lại bắt đầu vuốt mông ngựa. (-_-)



Ngu Tương không quan tâm hai người, lập tức đến bên cửa sổ, lại phát hiện dáng người ấy không còn bên hồ nữa, chỉ còn lại một đội Long Lân Vệ cầm kiếm đang vội vàng đi qua.



——————————————————————



Trầm Nguyên Kỳ cáo từ Thái tử, đi tới trước mặt Ngu Phẩm Ngôn, chắp tay:“Hạ quan xin ra mắt Hầu gia. Vị tiểu thư mới vừa rồi kia chính là muội muội ruột thịt của Hầu gia?”



Vốn Phương Chí Thần cũng định rời đi, nghe xong lời này nhịn không được nhìn về phía hai người, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nữ tử cười còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa xuân kia, nhất thời có chút ngây ngốc. Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, vị tiểu thư dòng chính kia lại đúng là một tuyệt sắc giai nhân như thế. Chỉ cần thấy dung nhan kia của nàng đã đủ bù lại cho khuyết điểm mà nàng đang gánh.



“Trầm đại nhân, ngươi đừng quá phận!” Giọng điệu Ngu Phẩm Ngôn quá mức lạn lẽo, tay phải đặt lên chuôi đao bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve chuôi đao.



Bấy giờ Trầm Nguyên Kỳ mới ý thức được bản thân đã quá xúc động , vội vàng xoay người tạ lỗi.



Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn không chút thay đổi gật đầu, tiện đà nhanh chân rời đi.



Trầm Nguyên Kỳ sờ lên vùng cổ đã hơi lạnh run, vừa cảm thấy vui mừng lại cảm thấy mất mát. Thân nhân duy nhất gần ngay gang tấc, hắn cũng chỉ có thể làm như không quen biết. Hiện nay nàng là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ, được huynh trưởng cùng tổ mẫu sủng ái, có vô vàn vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực. Nếu hắn tùy tiện bước vào nói hết tất cả, cũng không biết có nhận phải oán hận của nàng hay không.



Thôi, chờ một chút xem. Mấy hôm nay chắc Trầm Diệu Kỳ cũng đã vào kinh thành, phỏng chừng không bao lâu sau sẽ tìm được Vĩnh Nhạc Hầu phủ. Hầu phủ muốn tìm nhà họ Trầm thương gia sẽ gặp muôn vàn khó khăn, nhưng Trầm gia muốn tìm Hầu phủ lại rất dễ dàng. Vốn hầu tước trong kinh chỉ có mấy hộ, lại thêm manh mối về nhà gặp nạn vào mười năm trước, cẩn thận nghe ngóng một chút cũng sẽ biết ngay thôi.



Bằng với tâm tính của Trầm Diệu Kỳ, nhất định muốn đoạt lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình. Hắn muốn chờ nàng ta ra tay trước mới tìm hướng an bài sau.



—hết chương 33—