Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 68 :

Ngày đăng: 21:44 18/04/20


Ngày trước Ngu Tư Vũ thích Ngu Diệu Kỳ bao nhiêu, bây giờ lại hận nàng ta bấy nhiêu. Nàng ta không giống Ngu Tương, trong lòng có nỗi giận liền phát tác ngay lúc đó, mà lại chôn sâu dưới đáy lòng từng chút từng chút rồi cân nhắc tính kế, sau đó nghĩ biện pháp thần không biết quỷ không hay quay lại trả thù. Trả thù xong thì không nói, lại có thể khiến ngươi vẫn cảm động nhìn nàng ta đến rơi nước mắt.



Loại cách làm này, nói không dễ nghe chính là kĩ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Ngu Diệu Kỳ chính là một con kĩ nữ, vốn hoàn toàn là một kĩ nữ!



Ngu Tư Vũ nhớ tới bộ dáng ngày thường luôn làm ra vẻ như tỷ muội tình thâm với mình của nàng ta, ghê tởm đến mức thiếu chút nữa nôn hết cả chén cơm vừa ăn xong. Lại nhìn khuôn mặt kiêu ngạo ương ngạnh này của Ngu Tương, ngược lại không quá đáng ghét như trước kia.



Nàng dừng khóc, đang muốn đứng dậy cáo từ bỗng dừng lại, hổn hển chất vấn: “Không đúng! Nếu ngươi đã sớm biết rằng đây là âm mưu của nàng ta, sao không cản lại sớm một chút? Nếu ngươi chịu ra tay, hôm nay ta đâu thể nào lưu lạc đến mức thảm hại này chứ?”



Đồ nhóc con! Thiếu chút nữa đã bị nàng ấy lừa dối rồi! Thì ra người này cũng chả phải thứ gì tốt lành! Ngu Tư Vũ tức giận đến cả người đều run lên, sự hảo cảm dành cho Ngu Tương vừa dâng lên nhất thời lại bị thiêu trụi thành tro bụi.



Ngược lại Ngu Tương giống như nghe thấy được chuyện hài hước nhất thiên hạ, che miệng vui vẻ, thấy sắc mặt Ngu Tư Vũ từ xanh chuyển sang đen, cái mũi cũng thở hổn hển mới chậm quá mở miệng: “Việc này cũng là chuyện của ngươi và Ngu Diệu Kỳ, dựa vào cái gì muốn ta ra tay? Ta hỏi ngươi nhé, nếu ta hai trao đổi vị trí, ngươi sẽ giúp ta sao? Chỉ sợ chẳng những không giúp đỡ, còn có thể bỏ đá xuống giếng khiến cho ta càng bi thảm hơn mới đúng.”



Ngu Tư Vũ bị hỏi ngược lại, chột dạ cúi đầu. Thật sự, nàng chẳng những sẽ không giúp Ngu Tương, ngược lại còn có thể quăng thêm vài viên đá vào, nhìn nàng ấy tuyệt vọng giãy giụa trong thống khổ. Mặc dù nàng không chịu thừa nhận điểm này, nhưng có lẽ trong lòng Ngu Tương đã quá rõ ràng.



“Phật gia coi trọng về nhân quả tuần hoàn là không sai, ngày xưa ngươi là loại người thế nào, hôm nay phải nhận kết quả ấy. Ngươi đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ đối xử với ngươi như thế ấy. Ta không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, đạp ngươi rơi vào địa ngục, ngươi nên cảm ơn ta thì đúng hơn, còn có tư cách gì mà dám đến chỉ trích ta?” Ngu Tương chậm rãi ngã người ra dựa vào trên thành giường, nâng những ngón tay thanh mảnh trắng nõn lên, thưởng thức móng tay vừa được vẽ màu dưới ánh mặt trời.



Nàng nói thật sự rất có đạo lý, chẳng những Ngu Tư Vũ không thể phản bác, lại cứ dâng lên vài phần cảm kích trong lòng, cảm kích nàng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nay xem ra, tuy Ngu Tương có hơi miệng độc, kỳ thật tính tình lại vô cùng tốt, cũng chưa từng hạ độc thủ sau lưng tính kế người khác. Nếu lúc trước có thể xây dựng mối quan hệ tốt với nàng ấy, hôm nay làm sao có thể rơi vào kết cục này.



Đáy lòng Ngu Tư Vũ hối hận không có gì tả xiết, lại vẫn cố gắng chống đỡ khí thế hỏi một câu: “Cho dù ngươi không giúp ta, cũng phải suy nghĩ vì danh dự của Hầu phủ chứ? Thanh danh của Hầu phủ hỏng rồi, ai trong các ngươi có thể có được mối hôn sự tốt? Cũng phải biết đạo lý “Phúc sào chi hạ vô hoàn trứng”* chứ?



Phúc sào chi hạ vô hoàn trứng* : nghĩa trên mặt chữ là “tổ chim nếu đã rơi xuống thì trứng cũng sẽ bị vỡ hết”, ví von một người đứng đầu nếu bị tổn hại thì cả tập thể sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.




Bỗng nhiên Ngu Tư Vũ cảm thấy mười sáu năm qua, bản thân mình đã sống rất uổng phí, thẳng đến giờ phút này mới thật sự mở mắt quan sát hết thế gian rộng lớn này, cũng không hơn bao nhiêu so với Lâm thị hồ đồ kia.



—————————————————-



Hai mẹ con Phương gia vội vàng trốn khỏi phủ Vĩnh Nhạc Hầu, tìm một tửu lâu trên đường nghênh ngang đi vào, gọi một bàn đồ ăn ngon lành thưởng thức một chút, lại mua rất nhiều vải vóc, điểm tâm, rượu ngon, lảo đảo trở về đường Bách Hoa Tỉnh.



Tiểu viện bọn họ thuê cũng không lớn, bài trí cũng không tinh xảo, nếu là quá khứ tuyệt đối sẽ thấy chướng mắt, lúc này lại giống như được bước vào thiên đường. Nếu có thể cưới Ngu Tư Vũ vào tay, có phủ Vĩnh Nhạc Hầu làm núi dựa, lấy công danh đã mất trở về cũng khôn phải điều khó khăn gì.



Hai mẹ con vừa uống rượu vừa tha hồ tưởng tượng về tương lai, đã sớm quên rằng lúc trước người nọ bảo bọn họ cưới được Ngu Tư Vũ xong phải cao chạy xa bay.



Uống đến say chuếnh choáng, Phương Chí Thần đặt ly rượu cái “cách” trên bàn, đứng lên bước ra ngoài cửa: “Mẫu thân, con trở về nghỉ tạm, người cũng đi ngủ sớm một chút đi. Để mai còn đón người của Ngu phủ đến cửa nghị hôn.”



“Đã biết rồi, con cứ đi đi.” Bùi thị phất tay, đầu cũng dần dần gục trên bàn.



Phương Chí Thần say chuếnh choáng trở lại phòng mình, vừa đóng cửa phòng đang muốn lăn lên giường êm, đột nhiên thấy có hai bóng người ngồi bên cạnh bàn, sợ tới mức la thất thanh sợ hãi.



Bùi thị đã sớm nằm úp lên bàn ngủ say, trong viện cũng không hề thuê phó dịch, một tiếng kêu sợ hãi này vẫn chưa khiến bất cứ kẻ nào chú ý.



hết chương 68