Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 75 :
Ngày đăng: 21:44 18/04/20
Đuổi Ngu Diệu Kỳ đi rồi, Ngu Tương cười nói: “Nói đi, đến đây tìm ta có chuyện gì?”
“Hôm nay là đầy tháng hai đứa cháu nhỏ của ta, chị dâu bảo ta đến mời ngươi đi uống rượu đầy tháng.”
“Ta đã nhận được thiệp mời trước đó, đâu cần ngươi đích thân tới cửa chứ? Mặt ốm đến nhọn hoắc thế, nhất định trong lòng có giấu giếm chuyện gì phải không?”
Khi nói chuyện, Đào Hồng dâng lên một đĩa điểm tâm, sau đó tránh ra xa cùng hai đại cung nữ. Gần đây Cửu công chúa có tâm sựngổn ngang, nhưng người ta hỏi lại không chịu mở miệng, mắt thấy hai má nộn thịt cũng đã nhanh chóng xẹp xuống rồi, lòng Đế hậu nóng như lửa đốt, sau khi thương lượng liền quyết định cho phép nàng xuất cung giải sầu.
Quả nhiên nàng sẽ tìm Ngu Tương tâm sự trước tiên.
Cửu công chúa nhìn nhìn xung quanh, thấy không có người gần đó mới xê dịch sát vào cạnh Ngu Tương, vừa kéo vạt áo xuống vừa thấp giọng nói: “Gần đây chỗ này của ta vô cùng đau đớn, trướng trướng vô cùng khó chịu, ngay cả ngủ cũng không dám lộn xộn. Ngươi nhìn giúp ta xem có phải là bị tổn thương nặng gì hay không? Mỗi ngày ta đều dùng dầu hoa hồng thoa lên, lại không hề công hiệu một chút nào, ngược lại càng nghiêm trọng.”
Tuy rằng Cửu công chúa không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết rõ chỗ này là chỗ vô cùng hổ thẹn, mỗi ngày tắm rửa cũng không cho cung nữ hầu hạ, chỉ vội vàng tự mình rửa sạch rồi mặc áo lót vào chui ngay lên giường. Sau đó lén lút tự vân vê ở trong chăn, vừa xoa bóp vừa nước mắt, tình cảnh ấy chỉ có thể dùng từ “đau khổ” để miêu tả. Thật vất vả mới dám lấy một lọ dầu hoa hồng thoa lên, chưa nói đến việc một chút tác dụng cũng không có, ngược lại càng khiến chỗ ấy trở nên nóng rát như bị lửa thiêu, càng lúc càng sưng to hơn trước.
Nàng càng thêm không dám nói với người ngoài, vừa ra khỏi cung liền vội vàng tìm đến chỗ Ngu Tương.
Ngu Tương đưa mắt nhìn ngó vào bên trong áo của nàng ấy, đã thấy hé ra hai luồng trước ngực đỏ ửng, tản ra mùi hương dầu hoa hồng nồng nặc. Ngu Tương vội vàng quay đầu cầm lấy quạt, tay thì phất quạt nhưng lại ngả người xuống bàn đá cười rộ lên, cười không ngừng thiếu chút nữa lăn xuống xe.
Cửu công chúa lại càng thêm lo sợ không yên, nhìn chằm chằm nàng, ngay cả hô hấp cũng hơi khó khăn: “Cái bệnh quái lạ này của ta có thể trị không?”
“Không, không thể.” Ngu Tương cười đến khó thở.
Đến lúc này nước mắt Cửu công chúa cũng sắp ứa ra, tuyệt vọng nói: “Vậy ta còn có thể sống được mấy ngày nữa? Ta nên mở miệng nói với phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh như thế nào đây?” Dựa vào bản tính, nàng chỉ biết, có bệnh ở chỗ này là không thể nói cho người ngoài biết được, nếu không thì vì sao phải mang một cái yếm nhỏ che chắn phía trước nó từ khi còn nhỏ chứ?
Bả vai Ngu Tương càng thêm run rẩy lợi hại, Đào Hồng Liễu Lục, ngay cả hai đại cung nữ cũng đã sớm chạy ra ngoài sân viện, che miệng xoay người, run lên bần bật như bị rút gân.
Cửu công chúa nhìn Ngu Tương, lại nhìn bọn nha đầu ngoài cửa sổ, chân tay càng thêm luống cuống: “Các ngươi đều bị làm sao vậy? Là sinh bệnh sao?”
“Không, không có việc gì!” Ngu Tương phải hít sâu vài cái mới dám ngẩng đầu, mắt phiếm hồng, giống như vừa mới khóc xong, đứng đắn nói:“Tiểu Cầu nhi à, nếu để bánh bao ở trước ngực sẽ bị nhào nát mất, rất khó chịu, vẫn là đừng nhét bánh bao. Bộ xiêm y này đẹp như vậy, nhưng ngươi mặc vào có hơi rộng, ta giúp ngươi chọn một bộ khác, lại trang điểm vào , cam đoan lúc đi ra ngoài ai cũng phải khen ngươi xinh đẹp.”
Cửu công chúa hết sức kiên quyết giữ lấy vạt áo, nghe được vài câu cuối cùng mới động tâm, lắp bắp hỏi: “Thật vậy chăng? Có thể xinh đẹp giống ngươi vậy sao?”
“Còn xinh đẹp hơn ta kìa. Ngươi là hoa hồng, ta chỉ là phiến lá làm nền của ngươi thôi.” Ngu Tương xoa bóp bàn tay nộn thịt của nàng.
“Không, cả hai chúng ta đều là hoa hồng.” Cửu công chúa còn hoàn toàn tin là thật phản bác.
Ngu Tương mừng rỡ, ôm lấy cổ nàng lắc qua lắc lại, cuối cùng hung hăng hôn lên mặt nàng mấy cái.
Bên tây sương phòng nói cười yến yến, nhà giữa lại là một trời u ám. Ngu Diệu Kỳ rời khỏi tầm mắt của mọi người liền buông bàn tay che mặt xuống, trong mắt đâu có nửa giọt lệ nào, chỉ dư lại tràn đầy oán độc. Nàng theo con đường nhỏ bằng phẳng trở về, thấy hai bên bậc thang bằng đá cẩm thạch xuất hiện khe trượt, bỗng nhiên châm chọc nở nụ cười.
Tại phủ Vĩnh Nhạc Hầu này, không có đường mòn phủ kín đá vụn nào, chỉ có những con đường bóng loáng bằng phẳng; Phàm là bậc thang, nhất định sẽ có khe trượt; Từng cánh cửa mỗi phòng, nhất định ở dưới bậc cửa sẽ được san bằng. Hết thảy những cải biến rườm rà này, chẳng qua vì muốn cho xe lăn của Ngu Tương có thể dễ dàng đến từng nơi trong Hầu phủ.
Nàng không có hai chân lành lặn, lại có thể ở Hầu phủ hưởng sung sướng, không có quan hệ huyết thống, lại có thể chiếm được sự sủng ái của mọi người. Không giống mình, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, rõ ràng trong người chảy cùng dòng máu, lại không có cách nào sống yên ở chỗ này.
Đây là vì cái gì? Dựa vào cái gì?
Ngu Diệu Kỳ men theo khe trượt, từng bước một đi lên bậc thang, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, một dòng máu tươi từ đó ứa ra.