Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 78 :

Ngày đăng: 21:44 18/04/20


Trầm Nguyên Kỳ vốn là người có thủ đoạn lại khéo đưa đẩy xử sự, lúc này muội muội mà hắn mong nhớ ngày đêm đang ở ngay bên cạnh, đương nhiên đã chuẩn bị tốt tất cả tinh thần để đối đáp, chỉ trong giây lát, hai vị nữ tử liền trở nên thân quen với hắn.



Ngu Tương nghe hắn kể về chuyện cũ lúc còn làm nô tài ở Tiết gia xong, vừa chậc chậc tấm tắc ra vẻ kì quái vừa hỏi: “Ngươi là kẻ mười lượng bạc đó sao?”



Trầm Nguyên Kỳ đưa tay cầm lấy hà bao, ôn nhu nói: “Hiển nhiên là tại hạ.” Không hề cảm thấy có gì kì quái khi cùng thảo luận về chuyện tiền bạc trước mặt một người thiếu nữ chỉ mới có duyên gặp mặt hai lần.



Ngu Tương che mặt nói: “Không phải lúc trước đã nói, chờ đến lúc ngươi phát đạt liền lấy bạc đập lại vào mặt ta sao, không thể ngờ được “nhất ngữ thành châm” (Cả câu ý kiểu miệng linh, nói gì là chuyện đó thành sự thật). Ngươi ném đi, ta Ngu Tương cũng không phải là kẻ tiểu nhân béo nhờ nuốt lời (tư lợi bội ước). Còn nữa, bạc ấy vốn là của ta, không có chuyện ném xong lại lấy trở về đâu đấy. Trên đời này, chuyện sảng khoái nhất chẳng có gì hơn việc được người khác ném bạc vào người, ngươi cứ ném đi, chỉ cần không ném vào ngay gương mặt như hoa này của ta, dù có ném đến cả trăm lượng bạc ta cũng nhận.”



Trầm Nguyên Kỳ ngẩn người, chợt cao giọng cười ha hả. Một tiểu nha đầu tình cách tinh quái lại thoải mái không có khuôn phép như vậy lại là muội muội ruột thịt của hắn, còn đáng yêu gấp ngàn vạn lần so với những gì hắn đã tưởng tượng. Vì sao ông trời lại muốn trêu người, để cho nàng đến Ngu gia, ngược lại kẻ Tang Môn tinh kia lại được đưa tới Trầm gia.



Nếu không phải như thế, lúc này nhất định cả nhà bọn họ sẽ có một cuộc sống thật sự hạnh phúc vui vẻ.



Cười cười, đáy mắt hắn thấm ra nỗi chua sót nặng nề.



Dường như Ngu Tương cũng có cảm giác khác lạ, Cửu công chúa lại chống cằm, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ tột bậc đang tươi cười của Trạng Nguyên lang, nhìn như si như mê.



Đúng ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến: “Trầm đại nhân, Thái tử điện hạ đang tìm ngươi.”



Mấy người quay đầu lại, biểu tình khác nhau. Cửu công chúa và Trầm Nguyên Kỳ không hiểu sao lại có chút thận trọng, Ngu Tương lại vui vẻ vô cùng gọi một tiếng ca ca.



Ngu Phẩm Ngôn tiến lên chào Cửu công chúa, sau đó lại nhìn chằm chằm muội muội hỏi: “Tương Nhi đã quen biết Trầm đại nhân trước đó rồi?”



“Dạ, Trầm đại nhân ngã vào xe ngựa của muội, thiếu chút nữa bị nghiền chết, muội liền đưa hắn mười lượng bạc an ủi.” Vì muốn dành chút mặt mũi cho Trạng Nguyên lang, Ngu Tương mơ hồ giấu kín chuyện ‘tìm chết’ đi.



Trầm Nguyên Kỳ dở khóc dở cười gật đầu.
“Nói cái gì mà cười đến vui vẻ vậy?” Một giọng nói trong veo cùng một mùi hương thơm ngát tiến vào.



“Chưa nói cái gì, chỉ nói bộ dáng của tỷ tỷ ngươi không giống với ngươi chút nào thôi.” Phạm Kiều Kiều vội vàng bước đến, tiếp nhận xe lăn từ tay Đào Hồng đẩy về phía trước, sợ chuyện mình nói Ngu Diệu Kỳ xấu xí bị những người khác nói ra.



“Nàng ấy lớn lên giống mẫu thân, ta lớn len lại giống ca ca, có gì ngạc nhiên đâu?” Ngu Tương liếc mắt nhìn sắc mặt xanh tím của Ngu Diệu Kỳ, vẫn chưa bỏ đá xuống giếng. Ở trong Hầu phủ, ở tước mặt Cửu công chúa đơn thuần, nàng có thể có cái gì nói cái đó, nhưng trước mặt đám quý nữ tâm tư ngoằn ngoèo này, nàng cũng sẽ không muốn người khác chê cười phủ Vĩnh Nhạc Hầu.



Mẫn Tùng liên tục phụ họa, lại đi đầu hành lễ với Cửu công chúa, các quý nữ còn lại vội vàng tụ tập lại đây, tất cung tất kính hạ thân vấn an.



Cửu công chúa không vui khi có nhiều người, khoát tay liền trốn phía sau Ngu Tương cùng Phạm Kiều Kiều. Ngu Tương lại kéo nàng ra, đẩy lên phía trước, nhìn về phía Mẫn Lan đang vểnh miệng thật cao: “Có cái gì ăn ngon, uống ngon, chơi vui, mau chóng dâng lên cho Cửu công chúa. Hôm nay không phải ngươi được Thái tử phi nương nương nhắc nhở tiếp khách thay sao?”



“Còn không nhanh chóng bưng trà rót thủy dâng điểm tâm lên.” Mẫn Lan chỉ vào một cung nữ gần đó quát lên, cuối cùng kéo Cửu công chúa qua chủ vị, nhỏ giọng nén giận hỏi” “Công chúa, chúng ta đi chơi hoa dung đạo nha?”



Hoa Dung đạo là trò chơi nổi tiếng Trung Quốc, biến hóa đa đoan, giống với rubick, chơi mãi không chán, được người nước ngoài xưng là một trong ba trò chơi trí lực không thể không tưởng niệm. (chủ thớt đi copy trái phép ^.^ )



Cửu công chúa còn chưa mở miệng nói, Phạm Kiều Kiều liền ồm ồm cự tuyệt: “Không chơi, ngươi thua không ngóc đầu nổi, lần trước thiếu hai trăm lượng bạc còn chưa trả hết đâu.”



Phút chốc sắc mặt Mẫn Lan đã đỏ lên, ngược lại trong lòng Ngu Diệu Kỳ dễ chịu rất nhiều, thầm nghĩ: Đều nói vật tụ thành loài, lời này quả nhiên rất có đạo lý. Ngu Tương là kẻ độc miệng, đứa bạn tốt của nàng cũng là kẻ vừa mở miệng ra là chọc người ta tức chết.



Ngu Tương híp mắt nở nụ cười, lười biếng mở miệng: “Chơi thì có thể chơi, nhưng phần thưởng nên nhiều thêm đi. Một lần thua phải mất một trăm lượng bạc, ngươi dám không?”



Mẫn Tùng Mẫn Chi vội vàng kéo tay Mẫn Lan, lại bị nàng hung hăng hất ra, cười lạnh nói: “Có gì không dám.” Tỷ tỷ đang ở ngay tại bên cạnh, Ngu Tương cũng dám kiêu ngạo như thế, hôm nay nhất định phải giáo huấn nàng một lần.



hết chương 78