Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 8 :
Ngày đăng: 21:43 18/04/20
Thấy Ngu Tương đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, Ngu Phẩm Ngôn bước nhanh hai bước, lo lắng hỏi: “Làm sao lại đau lợi hại như vậy? Đã đi tìm đại phu chưa?”
Ngu Tương giữ chặt ống tay áo của hắn, nói: “Ca, huynh muốn đi đâu vậy?”
Toàn thân tiểu cô nương đều lộ ra một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt, có lẽ do mỗi ngày gần đây hắn đều đến làm bạn với nàng, một khi hắn rời đi liền sợ hãi như vậy. Ngu Phẩm Ngôn ngồi xuống bên giường, ôn nhu trấn an: “Ca ca đi ra ngoài ban sai, rất nhanh sẽ trở lại. Tương Nhi đừng sợ, có chuyện gì liền đi tìm Phùng ma ma, bà ấy sẽ chiếu cố muội.”
Ngu Tương chỉ một lòng suy nghĩ làm sao để có thể khiến hắn ở lại, Liễu Lục dẫn theo đại phu đi vào, đơn giản mời đại phu bắt mạch, còn có thể kéo dài một chút thời gian.
Ngu Phẩm Ngôn kiên nhẫn chờ, nghe đại phu nói không có gì đang ngại mới an tâm, lại dặn nha đầu nhanh chóng đi nấu thuốc, sau đó từng muỗng từng muống đút cho Ngu Tương.
Ngu Tương vừa uống, vừa vắt hết óc nghĩ biện pháp, bất tri bất giác đã uống xong chén thuốc.
Ngu Phẩm Ngôn thấy sắc mặt nàng không còn trắng bệch nữa, lại đút vào miệng nàng một miếng mứt hoa quả, thuần thục lấy cái gối mềm đỡ nàng nằm xuống, cẩn thận vén gọn góc chăn, dặn dò vài câu linh tinh: ‘Đừng sợ, nghỉ ngơi cho tốt" liền muốn ra cửa.
Đời trước, Ngu Tương có thể cảm giác được an nguy của anh hai, lại chưa bao giờ ra sai lầm. Đời này tuy rằng thay đổi ca ca, nhưng cảm giác ấy lại không hề biến mất, ngược lại càng mãnh liệt. Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng xem như là một chuyện tốt, Ngu Phẩm Ngôn sống bình an trôi chảy, nàng cũng có thể sống bình an trôi chảy, vả lại Vĩnh Nhạc Hầu phủ gây thù hằn rất nhiều, triều đình lại gió nổi mây phun, sau này kiếp nạn của Ngu Phẩm Ngôn khẳng định không thể thiếu.
Nàng không biết nội dung câu chuyện, nói không chừng tác giả dốc lòng vì gia tăng trình độ của nữ chủ, viết cho Vĩnh Nhạc Hầu thành suy bại , chỉ còn chờ sau khi nữ chính trở về mới đại hiển thần uy, mới đẩy Hầu phủ lên đỉnh cao nhất. Mọi người trong phủ, bao gồm lão thái thái, đều quỳ liếm chân nữ chính.
Nghĩ đến kia cảnh tượng ấy, Ngu Tương liền thấy một trận buồn nôn, càng không đoán cũng biết chính nàng, một kẻ ‘Tang Môn tinh’, sau khi Hầu phủ suy bại sẽ phải nhận biết bao nhiêu chỉ trích. Các loại tội danh khẳng định sẽ xếp ở nàng trên đầu nàng, ai bảo nàng là vật hi sinh nữ phụ chứ, nhất định là có dại lót chuồng cho nữ chính đấy!
Nhưng Ngu Tương nàng kiêu ngạo cả đời, có khi nào lại chịu đi làm đồ lót chuồng cho người ta chứ? Tuy rằng nàng không phải nữ chính, nhưng cũng muốn sống một cuộc sống phong quang thoải mái. Cho nên, Ngu Phẩm Ngôn tuyệt đối không thể gặp chuyện không may!
Ngu Tương cắn răng, tội nghiệp rên rỉ lại thở dài, làm ra một bộ dáng đau nhức nhưng vẫn cố nén lại.
Ngu Phẩm Ngôn lại vội vàng quay lại, cách chăn ôm nàng ôm vào trong lòng, sờ soạng trên dưới, lại sai người đi mời đại phu. Đại phu vẫn chưa đi xa, lần thứ hai bắt mạch thực sự có chút nóng nảy, liên tiếp nói mạch tượng không có vấn đề.
Nhưng Ngu Tương kêu đau càng lúc càng nhiều, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Ngu Phẩm Ngôn, cầu xin từng tiếng: “Ca, muội đau, ca , huynh đừng đi......”
Lúc hắn nói xong, vừa vặn một khối đá lớn từ trên đỉnh núi ngã nhào xuống, rơi vào bụi cỏ ven đường, nếu tảng đá lớn chút nữa, quả thật có thể đoạt mạng người. Thái tử nhíu mày, lộ vẻ chần chờ.
Hộ bộ Thượng Thư Vu Văn Đào đi theo cũng không chấp nhận xua tay: “Cũng chỉ có bảy, tám dặm nữa, chỉ có hai khắc lộ trình, làm sao có thể gặp chuyện không may? Trước mắt mưa to mưa tầm tả, chúng ta làm sao mà trốn? Lại trốn bao lâu?”
Thái tử càng cảm thấy khó xử.
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta bị thương là việc nhỏ, nhưng vạn lần không thể để Thái tử bị thương. Huống hồ chúng ta còn mang theo tám trăm vạn lượng cứu nạn thiên tai, nếu đá rơi làm ngựa hoảng sợ, xe ngựa bị lật, bạc lăn xuống khe sâu rơi vào sông, ai sẽ đền bù? Vẫn nên thật cẩn thận mới tốt!” Ngu Phẩm Ngôn cố gắng nói tiếp.
Vu Văn Đào lắc đầu, đang muốn phản bác, Thái tử mở miệng: “Đều dừng lại, tìm vùng trống trải an toàn ở ven đường hạ trại nghỉ ngơi hồi phục. Phương Vĩ mang vài tên thị vệ đi trước dò đường, xác định tình hình lộ trình an toàn, chúng ta mới đi tiếp.”
Phương Vĩ là thống lĩnh thị vệ của Thái tử, không nói hai lời liền lĩnh mệnh rời đi. Ngu Phẩm Ngôn sai người lấy trướng dựng trại.
Mưa càng lúc càng lớn, chung quanh đều chảy đầy nước bùn, dựng lều trại xong cũng chỉ để che đỉnh đầu, dưới chân vẫn ướt sũng như cũ, khiến mọi người ngồi cũng không xong đứng cũng không được, một luồng bực bội cũng kìm nén không thể nói ra.
Chỉ cần đi tiếp khoảng bảy, tám dặm liền có thể vào ở nông hộ, có nước ấm nóng bỏng, ổ chăn mềm mại khô ráo, cơm canh thơm ngào ngạt, so với vùng hoang vu dã ngoại mưa bão này, không biết tốt hơn bao nhiêu lần! Dù những người đi theo không nói ra ngoài miệng, trong lòng đã sớm thầm oán trách.
Vu Văn Đào thở dài nói với tùy tùng: “Thái tử có năng lực, nhưng chỉ là quá mức cẩn thận, chẳng qua chỉ có hai khắc lộ trình, có thể làm ra sai lầm gì chứ? Ai nói cũng không nghe, lại nghe thư đồng kia, tóc còn chưa đủ dài đâu......”
Tùy tùng chỉ vào lều trại cách vách, ý bảo chủ tử nhỏ giọng một chút.
Vu Văn Đào thổi râu cá trê trên môi, ngược lại không cho là đúng.
-