Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 80 :

Ngày đăng: 21:44 18/04/20


Ngu Tương nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của ca ca, trong lòng không hiểu sao rất vui mừng, lúc đi ngang qua một gốc cây liễu lớn liền thuận tay bẻ một nhành liễu, vừa vung vẩy vừa y y nha nha hát ca: ““Không hỏi nguyên do miệng đã mắng, mắng ta vô cùng đau đớn không nói nên lời! Mới vừa rồi trên đường gặp bà bà, kéo ta đánh, bụng đầy mật đắng như đại dương mênh mông. Chỉ mong phu quân hiểu lòng ta, ai ngờ lại không hề thông cảm! Ngu lang nha… nói cái gì nữ tử đồng mưu độc tâm, vẫn nhớ rõ đưa y đưa hài đến môn tường. Ta nếu muốn ôm tỳ bà khác gả phu lang khác, cần gì phải ước hẹn hoa viên tặng ngân lượng? Không phải vợ chồng cùng chung đau khổ, hôm nay ta như thế nào đến pháp trường? Ngươi xem cả người ta đều mặc tang phục, chẳng lẽ ta còn muốn làm tân nương?”



Đây là Việt kịch [ Huyết Thủ ấn ]* lý một đoạn xướng từ, nói về thiên kim Vương gia đến pháp trường tế phu lên án oan khuất, dù Ngu Tương say đến mơ hồ, cũng không quên đổi ‘Lâm lang’ thành ‘Ngu lang’, gọi ca ca trở thành phu quân.



Việt kịch (một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc) “Huyết thủ ấn”: Vở kịch viết về thư sinh nhà họ Lâm và tiểu thư Vương gia phú quý được đính hôn từ thuở nhỏ. Lâm gia nghèo hèn, vương thiên kim ước hẹn họ Lâm đến hoa viên tặng ngân lượng. Không ngờ, người chăn ngựa Trương Bồi Tán mạo danh cướp tiền, cũng giết chết hầu gái Vương gia, thư sinh họ Lâm bị vu oan phán chém đầu, Vương thiên kim đến pháp trường tế phu, Vương mẫu đầu trạng bao công, bản án được phúc thẩm trở lại, oan khuất được rửa sạch, vợ chồng đoàn viên.



(Tú: lạy hồn…tìm được vở Việt kịch này mà muốn khóc)



Ngu Phẩm Ngôn vừa đi vừa cười nhẹ, quay đầu muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu một chút, chỉ thấy đôi mắt nàng đã ngân ngấn nước, lên án xong lại xướng câu “Chỉ mong phu quân hiểu lòng ta, ai ngờ lại không hề thông cảm”, bộ dáng kia giống như một tiểu nương tử bị phu quân oan uổng, phảng phất như sẽ khóc rống thất thanh ngay sau đó.



Ngu Phẩm Ngôn cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không ngậm chặt lấy cái miệng nhỏ đang mân mê hát xướng của nàng trước mắt bao người, chỉ vỗ vỗ cái mông nộn mềm của nàng, nói giọng khàn khàn: “Là phu quân oan uổng tiểu nương tử, về nhà đương nhiên sẽ bồi tội với nương tử. Ngoan nào, ôm chặt phu quân, cẩn thận bị ngã xuống.”



Ngu Tương đần độn suy nghĩ nửa ngày mới tiêu hóa xong những lời này, cảm thấy vừa lòng, lại càng ôm chặt cổ ca ca, lại hát xướng lên bài quý phi say rượu.



Lão thái thái đi chậm phía sau, Trầm Nguyên Kỳ cũng chỉ chậm rãi đi cùng, càng lúc càng cách xa, chỉ nghe thấy giọng hát ê a Ngu Tương như khuông như dạng truyền đến, ngược lại không hề nghe thấy lời của Ngu Phẩm Ngôn.



Đoàn người đến tới ngoài cửa, xe ngựa đã sớm chờ ở đó, Trầm Nguyên Kỳ lưu luyến không rời nhìn theo muội muội, thời điểm Ngu Diệu Kỳ đi qua bên cạnh hắn bỗng nhiên nói nhỏ: “Đại ca, có thời gian không, chúng ta nói chuyện? Ba ngày sau hẹn ở gác Nhất Tụ.”



Môi Trầm Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, biểu tình lạnh lẽo: “Thật xin lỗi Ngu nhị tiểu thư, ngươi nhận sai người rồi, đại ca của ngươi ở đằng kia kìa.” Hắn chỉ tay về phía Ngu Phẩm Ngôn đang ôm Ngu Tương lên xe.



Ngu Diệu Kỳ đau thương nhìn hắn, thấy hắn thờ ơ, chỉ đành bước từng bước nhỏ đi về phía xe ngựa. Thái độ như thế, sợ là có muốn hòa thuận trở lại cũng không thể .
Liễu Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía chủ tử đang nằm trên tháp mềm huy huy nắm quyền, nhận lệnh đi đổ nước.



Khi Ngu Tương tỉnh lại đã đến chạng vạng, ánh dương vàng tươi còn đọng ở phía tây, nhưng cũng không che được một phiến ráng đỏ lớn, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ. Nàng lười biếng duỗi cái thắt lưng, nhìn chằm chằm đám mây chân trời ngẩn người.



Liễu Lục tiến vào hầu hạ nàng mặc quần áo, sau một lúc lâu do dự đột nhiên hỏi nói: “Tiểu thư, người có nhớ rõ sau khi người uống rượu say đã xảy ra chuyện gì không?”



Không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền trào ra rất nhiều đoạn ngắn mơ hồ không rõ, đoạn có ấn tượng sâu nhất chính là lúc mình vừa ngâm nga “hoa vì môi” vừa đùa giỡn ca ca, còn cắn vài cái lên miệng hắn. Trời ạ, Ngu Tương ôm mặt, sau đó nằm xuống lắc người mấy cái, kéo chăn che kín cả người mình lại.



Liễu Lục vội vàng lay nàng nàng lại, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người nhớ được cái gì, mau nói cho nô tỳ biết đi. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”



Nào ngờ được sau khi chăn được xốc lên, thứ thấy được không phải là vẻ mặt đầy nước mắt, mà là vẻ mặt cười xấu xa. Ngu Tương híp đôi mắt tròn, tự cười khúc khích một trận mới lơ đễnh mở miệng: “Không xảy ra chuyện gì lớn cả, chỉ là ta có xướng một đoạn “hoa vì môi”, coi ca ca thành Lí Nguyệt Nga mà đùa giỡn .” Dứt lời lại là hi hi ha ha cười một trận nữa.



Liễu Lục thật muốn quỳ xuống lạy chủ tử, đã bị người ta cắn cho cả người đầy vết hồng còn đi nói mình đừa giỡn người ta được, có cái bộ dạng nào vô tâm vô phế hơn này không hả! Nhưng mà nghĩ đến lời cảnh cáo của Hầu gia lúc gần đi, chỉ có thể áp chế một bụng lời muốn nói xuống.



Lấy lại bình tĩnh, Liễu Lục tiếp tục giúp chủ tử mặc quần áo, lại nghe bên ngoài có người bẩm báo: “Tiểu thư, phu nhân Tĩnh quốc công cùng Thường tiểu thư đến đây, đi theo còn có cữu phu nhân.” (vợ của em trai ruột Lâm thị.)



Hai người này cũng chỉ là cùng đường mà thôi, mời vừa gặp phải ở cửa. Phu nhân Tĩnh quốc công dẫn theo Thường Nhã Phù trực tiếp đi bái phỏng Lâm thị, cữu phu nhân Tôn thị lại lập tức đến tây sương, biểu tình có chút oán giận.



hết chương 80