Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 84 : Bánh sinh nhật số 1
Ngày đăng: 21:44 18/04/20
Cả người Ngu Tương đều cảm thấy ngứa ngáy, vừa lên xe liền kéo dây buộc tóc, giật rơi vạt áo, cong đầu cong cổ, cong cổ ra trước rồi lại cong ra sau, nếu trước mặt có một miếng bảng đinh, nàng nhất định không nói hai lời liền lăn lộn mấy vòng trên bảng đinh đó.
Sức tưởng tượng phong phú càng thêm phóng đại nỗi sợ hãi của nàng đối với sâu bọ.
Thấy huynh trưởng xốc màn xe lên, nước mắt đã nghẹn một lúc lâu của nàng bỗng chốc trào ra khóe mắt, mềm mại yếu ớt kêu: “Ca ca, muội ngứa.”
Ngu Phẩm Ngôn lập tức buông màn xe xuống, ôm nàng vào trong lòng, khàn giọng hỏi: “Làm sao lại ngứa? Ca ca giúp muội gãi.”
“Trên lưng ngứa.” Ngu Tương chỉ chỉ phía sau lưng.
Ngu Phẩm Ngôn đưa tay ra sau vuốt ve lưng nàng, thấp giọng hỏi: “Là chỗ này sao?”
“Bên trái một chút.”
“Bên phải một chút.”
“Lên trên một chút, xuống thấp một chút.”
Ngu Tương chỉ chỉ lung tung một trận, càng thêm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể xốc hết cả lớp da của mình lên xem xét, nhìn xem phía dưới có phải cũng đang ẩn giấu một con đỉa hay không, lại nghĩ tới lần đó đã bị Thường Kỳ đổ một đám sâu bọ lên đầy người, không chừng còn có mấy con chui vào lỗ tai hoặc lỗ mũi tiến vào trong cơ thể, giống như tiểu hoàng tôn vậy.
Càng nghĩ , nàng càng gắt gao leo lên ôm lấy cổ ca ca, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Ngu Phẩm Ngôn vừa buồn cười lại vừa thương tiếc, bàn tay to lớn trực tiếp luồn vào trong quần áo của nàng, nhẹ nhàng xốc áo lót lên, không ngừng dao động trên tấm lưng trần bóng loáng của nàng, mỗi một tấc da thịt đều cẩn thận vỗ về.
Bàn tay to lớn lại lướt qua những chỗ không hề có cảm giác ngứa, lại càng thêm tê dại đến dịu dàng vô cùng thoải mái. Ngu Tương không nhịn được run lên, kéo ống tay áo lên để ca ca nhìn cánh tay nổi đầy da gà của mình: “Nơi này cũng ngứa, cả người đều ngứa rất khó chịu. Ca ca, huynh biết không?” Nàng nhoài người lên quá gần, cắn lấy vành tai của nam tử nói nhỏ: “Trong lỗ mũi của Tiểu hoàng tôn có một con đỉa chui ra, còn sống, muội tự tay bắt lấy nó.”
Nàng vươn tay phải quơ quơ: “Này, bàn tay này của muội bây giờ còn tê ngứa.”
Thái giám tổng quản bên cạnh Thành Khang Đế tự mình ban chỉ, sau khi khen ngợi Ngu tam tiểu thư một trận liền ban cho rất nhiều bảo vật, lại ban thêm một phong hào Tư Nông Hương Quân, sau đó chọn lựa trong viện Ngu tam tiểu thư một đám thực vật, kéo một xe kỳ hoa dị thảo trở về.
Ngay sau đó Thái tử và người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi cũng sai người đến nói lời cảm tạ, vận chuyển rất nhiều xe ngựa đựng lễ vật lui tới, nối liền không dứt.
Hương Quân là cấp bậc phẩm chất mà nữ nhi của Trấn Quốc công cùng Phụ Quốc công mới xứng có được, được Hoàng thượng ban cho phong hào này, địa vị lại càng cao hơn Hương Quân. Mặc dù không thể so với tôn nữ hoàng thất, nhưng lại hơn một cái đầu so với đám quý nữ bên ngoài.
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, Ngu Tương cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nên cười thì cứ cười ha ha, nên ngủ thì cứ ngủ, Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ lại thiếu chút nữa tức muốn ngất xỉu. Vốn tưởng rằng việc Thái tử phi bệnh nặng có liên lụy gì đến nàng, mọi việc sẽ hỏng nặng hơn, nào ngờ được chỉ trong một đêm Thái tử phi đã có thể chuyển nguy thành an, nàng còn lấy được phong hào Hương Quân. Rốt cuộc trong chuyện này có huyền cơ gì đây?
Lâm thị đoán không ra nên cũng không đoán nữa, tiếp chỉ xong liền xoa huyệt Thái Dương trở về phòng, Ngu Diệu Kỳ lại ngăn lão thái thái lại, thấp giọng hỏi: “Bà nội, muội muội lấy được phong hào Hương Quân vốn là một việc vui lớn nên ăn mừng, nhưng mà ngài cũng biết thân phận nàng ta là cái gì, nếu một ngày nào đó bị người khác bóc trần, chẳng phải chúng ta đã phạm vào tội khi quân sao? Một nữ nhi nhà thương gia nho nhỏ làm sao có thể xứng với danh hiệu Tư Nông Hương Quân?”
Ánh mắt lão thái thái đen tối nhìn nàng một lúc lâu, sau đó cười lạnh: “Tương Nhi không xứng, chẳng lẽ ngươi có thể xứng? Đừng quên, ngươi cũng đã ở Trầm gia cửa nhỏ nhà nghèo ấy đến lúc mười tuổi.” Bà cũng không nói chuyện Đế hậu đã sớm biết được thân thế của Tương Nhi, cảnh cáo nói: “Nếu biết được cái lợi cái hại trong đó, nếu ngươi và mẫu thân ngươi muốn nhúng tay vào thì cứ tự tát vào mồm mình đi.” Dứt lời liền nhấc chân rời đi.
Ngu Diệu Kỳ đuổi theo bà vội vàng mở miệng: ” Đương nhiên con và mẫu thân sẽ không đi nói lung tung, nhưng còn có Triệu gia, còn có Ngu Tư Vũ, còn có người đã từng là ca ca của con…… Không chắc chắn được bọn họ có quản được cái miệng của mình không.”
Đây là muốn lợi dụng quyền thế của Hầu phủ để diệt cỏ tận gốc sao? Đúng là không muốn lưu lại nửa đường sống cho người bên ngoài. Lão thái thái quay đầu bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng lắc đầu mà đi, bỏ lại Ngu Diệu Kỳ đứng chỗ cũ hận nghiến răng nghiến lợi.
Vì phải điều tra chuyện phủ Thái tử, liên tiếp ba ngày này Ngu Phẩm Ngôn chưa trở về nhà, ngày hôm nay vừa bước vào gia môn, đã thấy lão thái thái quăng một bộ y bào sạch sẽ đến bên mình, thúc giục nói: “Mau tắm rửa rồi đến Thường gia dự tiệc, hôm nay Thường Nhã Phù trừ phục .”
“Nàng trừ phục thì có liên quan gì đến con?” Ngu Phẩm Ngôn nhíu mày.
“Con không muốn đi từ hôn à?” Lão thái thái tức giận trừng mắt.
Ngu Phẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, thay đổi y bào xong liền vội vàng đến tây sương đón muội muội.
Hết chương 84