Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 90 :

Ngày đăng: 21:44 18/04/20


Vì một trận đại náo xảy ra ở Tử Hướng các, danh tiếng của Ngu Tương lại thêm nổi khắp kinh thành. Ấn tượng của chủ mẫu tông phụ các nhà đối với nàng đã thay đổi rất nhiều, đều nói nàng là người có năng lực, đủ sức quản lý chống đỡ tốt nhà cửa, nếu là nam nhi, chắc chắn sẽ lại là một ‘Ngu Phẩm Ngôn’ khác.



Đám khuê tú lại hoàn toàn trái ngược, đa số đều sợ hãi nàng thêm, trong đầu càng không có ý niệm muốn kết bạn cùng.



Ngu Tương là kiểu người luôn làm theo ý mình, thoải mái không kềm chế, vẫn chưa để lời đồn đãi ở trong lòng, hôm nay ngủ thẳng qua giờ Tỵ một khắc mới khoan thai tỉnh dậy, thay đổi một bộ trang phục bách hợp mềm mại nhẹ nhàng, ngồi trước chiếc gương thủy ngân vừa mua trang điểm ăn diện.



Tuy gương đồng được mài bóng loáng, soi vào lại vẫn có một chút sai lệch, hình ảnh trong ấy lại còn bị ngả sang màu vàng đồng, nhìn qua cứ như cách một tầng vải dệt, có cảm giác kìm nén rất khó chịu. Gương thủy ngân lại hoàn toàn khác, chẳng những hình ảnh chân thật, tất cả sắc thái của bản thân đều được phản lại một cách sinh động như in, nhìn vào lại sáng trưng, thật sự rất cần thiết.



Ngu Tương vừa thoa nước dây mướp tự chế lên mặt, vừa chuyển động khuôn mặt cẩn thận đánh giá bản thân, trong miệng liền ê a ngâm nga: “Nàng đẹp như vậy, nàng quyến rũ như vậy. Nàng đẹp như vậy, đẹp, đẹp, muội muội. Nàng là nụ hoa giữa trời đông giá rét, nàng là Tây Thi đảo loạn xuân thủy, nàng là thiên sứ ban phát ân huệ, nàng là bảo bối sủng ái của ta. Tất cả những điều bi thương trong thế gian đều bị nàng phá hủy, nàng là rượu ngon ngàn chén, ta có thể nào không say……”



Giai điệu đã kỳ quái thì thôi, ca từ lại tự kỷ vô cùng thê thảm, hơn nữa nàng lúc thì nhíu mày, lúc lại nhăn mũi, lúc lại vỗ lấy hai gò má, có lúc lại chu môi làm bộ muốn hôn, bộ dáng kỳ quái khiến người ta rất muốn cười.



Khuôn mặt Liễu Lục đã thê thảm xanh lét, nàng đã sớm quen với việc chủ tử bỗng nhiên lên cơn điên, nhưng xin thương xót dùm đi, một người ngưu cao mã đại như Hầu gia đang đứng trước cửa, ngài cũng nhìn không thấy sao? Quả nhiên thời điểm soi gương thì chủ tử chỉ nhìn thấy chính mình.



Ngu Phẩm Ngôn dựa người lên khung cửa, xem xét muội muội đang tinh quái rồi mỉm cười. Nàng là rượu ngon ngàn chén, ta có thể nào không say…… Thật sự hắn đã sớm say.



Thoa xong tuyết phu cao, Ngu Tương soi vào gương bắt đầu vẽ mày, vẽ vẽ rồi lại thoáng nhìn khe rãnh sâu giữa đôi tuyết lê khiến người ta kiêu ngạo, rốt cuộc lại vươn ngón tay kéo áo xuống một chút, nhìn vào gương tự thưởng thức.



Rốt cuộc Liễu Lục nhịn không được , kịch liệt ho khan, khiến Hầu gia lạnh lùng liếc nàng một cái.



“Ca ca, huynh đến sớm thế? Mau tới giúp muội vẽ mày đi.” Chỉ lộ một chút mà thôi, đối với người xuyên qua từng mặc bikini như Ngu Tương mà nói cũng chẳng có gì, nàng tự nhiên như thường khép áo ngoài lại, nhìn ca ca cười rực rỡ ngoắc tay.




Thường Nhã Phù thấy nàng bước lại đây, vốn muốn rời đi, nhưng khi nghe lời ấy lập tức dừng bước, cười khổ lắc đầu, một lát sau lại lắc đầu, giống như có ngàn vạn ủy khuất lại không dám nói hết.



Có người cười lạnh nói: “Diệu Kỳ, vốn là song thai một mẹ, vì sao ngươi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hoà thuận như thế, muội muội ngươi lại kiêu ngạo ương ngạnh, tính tình quái ác. Ngu lão thái quân còn nói ngươi khuyết thiếu điều giáo, đúng là mắt mờ !”



Ngu Diệu Kỳ liên tục xua tay, vẻ mặt chua sót, càng khiến mọi người đều đoán nàng ở Ngu phủ phải bị Ngu Tương ức hiếp đến mức nào, càng thêm đồng tình với nàng, lại vội vàng vây quanh nàng dùng lời lẽ tốt đẹp an ủi.



Lúc đám người còn đang nói chuyện, Phạm Kiều Kiều đang phụ giúp đẩy Ngu Tương tới gần, sắc mặt Thường Nhã Phù trắng bệch, nhấc chân muốn trốn, lại bị tam cô nương phủ Trấn Quốc Công giữ chặt lại: “Vì sao phải đi? kẻ không có mặt mũi cũng không phải ngươi. Có một số người, ngươi càng sợ nàng, nàng lại càng trèo lên trên đầu ngươi ngồi, phải nên dạy dỗ nàng một chút mới đúng.”



“À, vậy ngươi nói nên dạy dỗ ta thế nào đây?” Ngu Tương vung mã tiên nhíu mày hỏi.



Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, Ngu Tương lại là người không sợ bất cứ cái gì, chọc đến cọng lông của nàng, nàng có thể xốc nát thọ yến của Phạm phu nhân lên như chơi, sau đó lại là Ngu Phẩm Ngôn đi đến phủ Trấn Quốc Công tìm nàng tính sổ. Tam cô nương nhất thời ngậm miệng , cổ họng ấp a ấp úng, mặt cũng đỏ lên.



Thường Nhã Phù vội vàng phục thấp làm thiếp, tiến lên bồi tội.



Vài vị quý nữ thật sự không thể nhìn nổi, kéo nàng trốn ra phía sau mình, kiên trì trách mắng: “Ngu Tương, nơi này không phải Ngu gia, ngươi đừng có gây chuyện. Ngươi làm hại Phù nhi còn chưa đủ sao, muốn thế nào nữa? Người làm trời nhìn, ngươi coi chừng gặp báo ứng. Nơi này không chào đón ngươi, ngươi mau cút ngay.”



Chân mày Ngu Tương dựng thẳng lên, đây là điềm báo nàng sắp tức giận. Thường Nhã Phù thấy tình thế không tốt vội vàng khuyên mấy vị quý nữ rồi do dự muốn rời đi, e sợ cái miệng Ngu Tương sẽ không chút giấu giếm phun chuyện của mình ra. Nếu không phải mẫu thân muốn nhờ lần yến hội này để dẫn nàng đi gặp gỡ nhà chồng tương lai, nàng nào dám chạm trán với Ngu Tương. Nay người đồng ý chịu cưới nàng cũng chỉ còn vị võ tướng thô bỉ này mà thôi.



hết chương 90