Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 95 :
Ngày đăng: 21:44 18/04/20
Bất kể thế nào đi nữa cũng không ngờ lại có loại tình huống này, lần có kinh đầu tiên của muội muội lại tới ngay ở trên cánh tay mình. Sau khi hoàn hồn, Ngu Phẩm Ngôn chỉ cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, trái tim không kìm được chấn động.
Ngu Tương đã ném bình ném chậu đi cả rồi, lúc này cũng không còn gì để ngượng hơn nữa, chờ Liễu Lục trải sẵn vải bộng xong liền ác thanh ác khí ra lệnh: “Mau thả muội xuống dưới, muội lạnh, muội đau.”
Ngu Phẩm Ngôn lập tức nhẹ nhàng đặt nàng vào ổ chăn. Ngu Tương dùng chăn bao lấy cả người mình, ngay cả đầu cũng chôn kín mít, ồm ồm dặn dò: “Mau trở về thay quần áo, tuyệt đối đừng để người nào nhìn thấy!” Nếu thấy nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác mất.
Mới đầu Ngu Phẩm Ngôn còn không rõ ràng lắm, thời điểm đưa tay vén góc chăn giúp nàng mới phát hiện tay áo dính rất nhiều vết máu hồng, đây là…… kinh nguyệt đầu tiên…muội muội ……?
Khó trách nàng ương ngạnh đòi mình đổi tư thế ôm, khó trách nàng lại sống chết bám lấy cánh tay mình không chịu xuống dưới. Ngu Phẩm Ngôn nhìn muội muội vùi cả người mình vào trong chăn, trong lòng nhẹ nhàng lay động, cười đến hổn hển: ” Tương Nhi, tiểu Tương Nhi của ta, sao muội lại đáng yêu như thế chứ?”
Ngu Tương từ trong chăn chui ra đến, mặt đỏ tai hồng gầm nhẹ: “Ngươi mau tránh ra!”
“Có kinh lần đầu là chuyện tốt, có gì mà phải thẹn thùng, ca ca ở lại cùng muội.” Hiện giờ tâm tình Ngu Phẩm Ngôn đã vô cùng sung sướng, nỗi vui mừng nhất từ trước đến nay của hắn, hắn chứng kiến mỗi thời khắc muội muội trưởng thành, thân mật khăng khít như vậy, thật giống như nàng nhất định sẽ thuộc về một mình hắn.
“Ngươi tránh ra, ngươi đừng có động đến ta!” Ngu Tương nóng nảy, cánh tay nhỏ bé dùng sức đập lên khuôn mặt tuấn tú của huynh trưởng.
Liễu Lục cũng đã xem như bó tay khâm phục với vị Hầu gia mặt dày này. Quỳ thủy là vật dơ bẩn, người thường e ngại chỉ sợ chạy không kịp, Hầu gia sao giống như không cảm thấy gì hết vậy? Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, quỳ thủy này không phải người khác nha, là của chủ tử, đương nhiên hắn sẽ không biết chán ghét. Bởi vậy mới có thể thấy được hắn yêu thương chủ tử đến loại nào trình độ, quả thật dù có là mùi thối cũng có thể khoan dung.
Một ý niệm cuối cùng trong đầu hình như có chút vui hòa, khóe miệng Liễu Lục co rút, đang chuẩn bị mở miệng khuyên Hầu gia trở về thay quần áo, đã thấy Đào Hồng cầm một cái hộp gỗ tiến vào, đi theo phía sau là một tiểu nha đầu bưng chậu nước.
Trong lòng Ngu Phẩm Ngôn biết các nàng muốn rửa mặt thay quần áo cho muội muội, thế này mới chịu đi ra ngoài, đi đến dưới hành lang mới lẳng lặng nhìn vết máu hồng trên ống tay áo mình. Rõ ràng là thứ máu dơ bẩn không chịu nổi, nhưng đối với hắn mà nói lại là thứ mật ngọt lịm khiến người ta nổi điên, nếu không có sức tự chủ siêu phàm, thậm chí hắn còn muốn đưa lên chóp mũi ngửi thử. Đây là mùi mật đào thành thục, dẫn dụ hắn đến hái……
Cửa sổ hơi mở ra, ánh nắng vàng rực rỡ in thân ảnh cao ngất của hắn lên cửa sổ giấy mỏng manh, trong lòng Ngu Tương chỉ toàn là cảm giác xấu hổ, la lên: “Ngươi còn đứng đó làm gì! Mau trở về thay quần áo đi!”
“Bụng còn đau không?” Hắn lập tức ngồi xuống mép giường.
Ngu Tương nhìn ngó trên ống tay áo của hắn, thấy hắn thay đổi một thân cẩm bào màu đen, thế này mới đỏ mặt gật đầu, cất giọng ủy khuất nói không nên lời: “Còn đau, giống như có dao nhỏ càn quét ở bên trong.”
“Đau đến mức ấy sao?” sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn biến đổi, nằm xuống ở bên cạnh nàng, chen tay đi vào đẩy hai bình nước nóng ra, lại nhấc vạt áo của nàng lên, bàn tay to lớn bao trùm lên vùng bụng nhẵn nhụi của nàng nhẹ nhàng ấn xoa, hỏi: “Như vậy có còn đau hay không? Nghe Thái y nói nếu ấn nhấn một lát thế này là có thể giảm bớt đau đớn.”
“Tại sao huynh lại đi hỏi Thái y mấy loại chuyện này cơ chứ?” Khuôn mặt Ngu Tương lại bắt đầu phiếm hồng, đôi mắt ngập nước trừng qua.
“Sự tình lên quan đến thân thể của muội, đương nhiên ta muốn hỏi để hiểu rõ hơn.” Ngu Phẩm Ngôn lơ đễnh, nhịn lại nhẫn cuối cùng không nhịn nổi, hôn một cái lên hàng chân mày đang vểnh lên của nàng.
Hai má Ngu Tương nhất thời hồng như nhỏ máu máu, yếu ớt nói: “Một đại nam nhân như huynh đi hỏi mấy cái chuyện này, không biết là sẽ dọa người sao?”
“Chỉ cần muội có thể khỏe hơn, ta có vứt cả khí khái cũng không sao cả.” bàn tay Ngu Phẩm Ngôn dần dần đi xuống, đụng phải một đoạn dây buộc ngang, tò mò hỏi: “Ở bên hông muội buộc sợi dây thừng làm gì vậy?”
Vẻ mặt cảm động của Ngu Tương lập tức bị những lời này của hắn đánh rách tả tơi, vừa đập lên người hắn vừa hổn hển gầm nhẹ: “Ai cần huynh lo, huynh mau tránh ra.” Một sợi dây thừng buộc ngang hông đương nhiên là để cố định băng nguyệt sự, hắn đụng đến cái gì cũng thôi, hỏi cái gì mà hỏi, quả thật không biết giới hạn.
Ngu Phẩm Ngôn nào biết được mấy thứ suy nghĩ loan loan nhiễu nhiễu này, thấy muội muội ngượng muốn chết, khóe mắt cũng sắp tuôn trào nước mắt, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhất thời cũng hiểu được mình nói sai gì đó, vội vàng xốc chăn lên ôm lấy nàng, cười nhẹ nói: “Được rồi được rồi, ca ca không hỏi, ca ca tiếp tục giúp muội xoa.”
Tiếng cười trầm thấp liên miên không dứt, hắn chưa bao giờ biết đùa giỡn muội muội lại thú vị như thế, quả thật khiến người ta nghiện.
hết chương 95