Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc
Chương 14 :
Ngày đăng: 11:33 19/04/20
Chợt, anh dừng lại.
Vì cô đang cười, cười đến ngọt ngào. Chân mày giương cao, khóe miệng nhếch lên, hạnh phúc dào dạt, dường như cả thế giới đều là màu hồng….. Đó là Hựu Huyên sao? Không giống, đó không phải vẻ mặt mà cô sẽ có.
Anh chần chờ nhấc chân.
Hựu Huyên không thích cười, hầu hết mọi lúc, trên mặt cô là sự chua xót chán chường, dù có chọc cô cũng chỉ cười gượng, khóe miệng có nhếch lên nhưng đôi mày vẫn cau lại buồn bực, Hựu Huyên không hề biết cái gì gọi là ‘vui’, mà chỉ biết cái gọi là ‘thành tựu’, cô chỉ quen kiêu ngạo mà không là mỉm cười.
Cho nên…… Không phải cô?
Hơi thất vọng, nhướng mày, anh nghiêm túc nhìn lại người kia. Dường như cô thấp hơn Hựu Huyên, hơi tròn hơn, tóc hơi nhiều hơn, trán…… không biết, vì Hựu Huyên luôn búi tóc để lộ gáy và cái trán trơn bóng mà cô gái này thì để tóc mái che khuất nửa mặt.
"Chị ơi Tiểu Kí đói quá, rất rất đói, mình đi ăn bánh ngọt trước lại nhập viện được không?" Tiểu Kí giật nhẹ ống tay áo Tiểu Ưu.
"Quỷ tham ăn nè, mình mới ăn cơm xong mà." Chỉ lúc Tiểu Lục cãi nhau với Tiểu Kí nó mới có vẻ ngây ngô của 1 đứa trẻ.
"Tiểu Lục ngốc, cơm đâu có ngon, bánh ngọt mới ngon, chị ơi chị…… Tiểu Kí muốn ăn bánh ngọt, muốn ăn bánh ngọt cơ."
"Cũng được, chờ làm xong thủ tục mình cùng đi ăn bánh ngọt nha." Cô cười dỗ Tiểu Kí.
Trên đường đến đây họ có thấy 1 nhà tiệm bánh ngọt, lúc đó, mắt Tiểu Kí cứ dán vào tiệm- cô cầm tinh con kiến hay sao ấy, không ăn đồ ngọt là sẽ đói ngay.
"Da! Chị tốt nhất, Tiểu Kí yêu chị nhất, rất yêu rất yêu rất yêu……" Tiểu Kí nói 1 chuỗi ‘rất yêu’ thật dài, Tiểu Ưu không bực mình mà thấy vui thật vui vì cho tới bây giờ cô vẫn chưa bị ai "rất yêu rất yêu" bao giờ.
"Biết, chị biết Tiểu Kí yêu chị nhất ha." 1 tay dắt Tiểu Kí, 1 tay vò tóc Tiểu Lục, cô nghĩ có lẽ nên tìm thời gian dẫn nó đi cắt tóc.
Cô thư ký quầy tiếp tân đưa vài tờ đơn cho Tiểu Ưu, dặn: "Cô dẫn tụi nhỏ về chờ, khi nào có phòng bệnh chúng tôi sẽ gọi điện thông báo."
"Cần chờ lâu lắm không ạ?" Nghe nói ở mấy bệnh viện lớn, có đôi khi, bệnh nhân đến ngày hẹn mổ mà vẫn chưa được xếp phòng.
"Còn tùy, khi nào có người xuất viện mới có phòng trống." Cô thư ký máy móc trả lời.
"Được rồi, vậy làm phiền chị ạ." Cô quay lại nói với Tiểu Kí: "Đi thôi, đi ăn bánh ngọt."
"Da, bánh ngọt ơi, ta đến đây, ta sẽ ăn sạch chúng bây."
Lúc Tiểu Ưu ngước nhìn Lệ Bình khi anh chắn đường họ thì hơi thở cô bắt đầu dồn dập, trái tim đập loạn nhịp, cô không biết vẻ mặt của mình thế nào, có mờ mịt lắm không, nếu Lệ Bình bình tĩnh hơn thì chắc anh đã nhìn ra sơ hở của cô.
Tiểu Ưu luôn cho rằng khi gặp lại cô có thể thoải mái như gặp 1 người bạn lâu năm, gật đầu chào, mỉm cười, ôn lại chút ít chuyện xưa và rời đi nhưng sự thật là…… nghĩ vẫn dễ hơn làm.
"Chào tiểu thư, xin hỏi cô là gì của Lương Tiểu Lục……"
Anh không nhận ra cô? Thở ra thật khẽ, thật may, cô không thích phức tạp, phiền toái, theo bản năng, cô vuốt tóc mái để chắc rằng nó che khuất một nửa nét mặt mình.
Tiểu Ưu hít thật sâu rồi cười rạng rỡ.
Cô gật đầu cười chào hỏi anh, như thể trời sinh đã cười, rằng nụ cười đó là của riêng cô.
"Tôi là người giám hộ của thằng bé, chào anh, tôi tên là Cố Tiểu Ưu." Cô vươn tay chờ 1 cái bắt tay hữu nghị.
Quả nhiên không phải Hựu Huyên, Hựu Huyên chưa bao giờ chủ động với ai.
Nhưng dù có như vậy thì ánh mắt Lệ Bình vẫn cứ dán vào mặt cô, anh muốn mường tượng nàng Phương Hựu Huyên mà anh tưởng niệm đã lâu thông qua cô.
"Xin chào, tôi có biết anh không?" Tiểu Ưu nghiêng mặt, cười khẽ hỏi.
Đúng, cô không phải Hựu Huyên, anh thấy rõ rồi, Hựu Huyên cười không đẹp, cô chỉ múa đẹp thôi, nhưng người kia…… Có chiếc chân phải không trọn vẹn.
Có lẽ cô có dáng người của Hựu Huyên, cái mũi của Hựu Huyên, miệng của Hựu Huyên, nhưng cô không có ánh mắt đa sầu đa cảm của Hựu Huyên. Ánh mắt cô luôn vui vẻ, trong suốt, sạch sẽ, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc, khóe môi vô ưu vô lự, chân mày vô sầu vô bi- cô thuần khiết như 1 thiên sứ.
Người như vậy chắc chắn có 1 cuộc sống thuận lợi bình yên mà không gặp phải sóng to gió lớn, vết thương chồng chất như Phương Hựu Huyên.
"Chờ Tiểu Kí dậy rồi dẫn em ấy đi ăn luôn thể."
Tiểu Kí không dám ở nhà 1 mình, Tiểu Ưu cũng không dám để cô bé vào bệnh viện chăm sóc Tiểu Lục 1 mình, thế là 1 nhà 3 người chuyển hết vào viện. 1 giường bệnh, 1 ghế bố cho thân nhân chăm sóc người bệnh và 1 chiếc ghế xếp, bấy nhiêu cũng đủ cho họ có chỗ nghỉ ngơi.
"Anh sẽ nhờ y tá coi chừng em ấy, chúng ta xuống căn-tin ăn trước rồi mua đồ ăn cho Tiểu Kí lên sau."
"Nhờ y tá coi chừng? Có tính là lấy việc công làm việc tư không?" Tiểu Ưu cười hỏi lại.
Lệ Bình nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, lần thứ 1000 tự nhủ cô không phải Hựu Huyên.
Nếu Hựu Huyên là Hằng Nga thì cô là nữ thần mặt trời, nếu Hựu Huyên là màu lam u buồn, cô lại là phấn hồng mật ngọt. Nụ cười của cô sẽ làm người ta thấy hạnh phúc lây, gợi nhắc cảnh cả 1 vườn táo đỏ chín mọng.
Cô sáng sủa hoạt bát, Hựu Huyên cau có hướng nội, cô yêu đời, Hựu Huyên hận đời- cô khác hẳn với Hựu Huyên.
Anh vờ như trầm ngâm 1 lúc lâu rồi trả cho cô 1 nụ cười với lúm đầu tiền."Tính."
"Thế thì không tốt rồi, trưởng khoa Chu." Cô chế nhạo.
"Người ta cố làm việc chăm chỉ thăng quan tiến chức không phải để được hưởng đặc quyền sao?"
"Em đã làm việc rất nhiều năm nhưng chưa từng muốn hưởng đặc quyền." Cô vẫy vẫy cây cọ trong tay.
"Đó là vì em không đủ thông minh." Anh cầm 1 tập tranh của cô lên xem, bức trên cùng vẽ khuôn mặt Tiểu Kí lúc ngủ say- 1 gương mặt giống thiên thần hơn cả thiên thần.
"Nghĩa là tham ô, lấy công làm tư đều là ‘sản phẩm’ của thông minh?" Tiểu Ưu nghiêm túc hỏi.
"Em định mở hội nghị biện luận với anh vì việc này sao?" Lệ Bình nhìn đồng hồ đeo tay: "Cũng được, anh cho em nửa tiếng."
"Thực xin lỗi, em biết anh rất rảnh nhưng em không có tài biện luận cho lắm." Cô cười.
"Em có chắc đã biết hết tài năng của mình chưa?"
"Chẳng lẽ bác sĩ Chu muốn tìm người tìm hiểu giúp em sao?" Cô hơi khiêu khích.
"Được thôi, chờ anh học lấy giấy phép khoa thần kinh xong nhất định sẽ ‘tìm hiểu’ miễn phí cho em."
"Cám ơn à, ngàn lần cám ơn, có điều em còn chưa cần sự trợ giúp của bác sĩ Chu."
Hai người anh 1 câu tôi 1 câu, đấu võ mồm, có điều… không phải hành động này dành riêng cho nó và Tiểu Kí sao? Tiểu Lục toát mồ hôi nhìn 2 vị ‘người lớn’ làm việc của ‘con nít’.
"Chị ơi." Tiểu Lục gọi cô, tạm hoãn ‘hội nghị biện luận’ sắp mở.
"Thế nào?"
"Chị với bác sĩ Chu đi ăn đi, tụi em không sao đâu."
"Em đuổi chị hả?" Đúng là thằng bé ‘ăn cây táo rào cây sung’ mà, không biết ai mới là phe của nó nữa? Tiểu Ưu nhếch miệng.
"Đúng, em không thích theo phe chị đâu."
"Chị đâu biểu em theo."
"Chị không biểu nhưng cứ nhìn chằm chằm làm em khó chịu lắm."
"Thằng bé kia, em đang phê bình chị hả?" Tiểu Ưu không phục.
"Em đã nói rõ như vậy mà chị còn chưa nghe hiểu sao?" Tiểu Lục le lưỡi chọc cô.
Lệ Bình cười vui vẻ, quăng cho Tiểu Lục 1 cái nhìn đầy ‘biết ơn’: "Em bị ghét bỏ rồi, đi thôi, đi ăn cơm, anh sắp chết đói rồi." Nói xong, anh kéo Tiểu Ưu đi ra cửa phòng bệnh.