Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng và nói: "Con gái à, trông con cười rất đáng yêu, hệt như táo đỏ, con phải thường cười với ba, nếu không thì hãy nói rằng con yêu ba nhiều lắm nhé."



Lúc đó Hựu Huyên cũng chỉ mới 6 tuổi, nên cũng chỉ im lặng lắng nghe, trái lại, cô nhu thuận nghe lời. Nhưng khi đó cô đã biết rằng, cuộc sống không có gì vui vẻ.



Bởi vậy, cho dù cô biết bản thân cười rộ lên giống táo hồng, cũng không muốn cười, phần lớn thời gian, mày cô là mặt nhăn, giống y hệt một mẹ cụ non, không còn là đứa nhóc 6 tuổi ngây thơ trong sáng nữa.



Có lẽ do hoàn cảnh gia đình tạo nên tính cách quái dị của cô, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình quái dị.



Ông mẹ ngoại cô tất nhiên là người giàu có nhất thành phố, sau khi qua đời đã đem hết tài sản cho con gái duy nhất, con gái được gả cho người giàu có không kém gì, cuộc sống đầy đủ làm cho người ta ghen đỏ mắt.



Ba mẹ Hựu Huyên là đôi thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.



Lẽ ra, tình cảm 2 ng làm nền tảng, chắc là kinh doanh tạo nên một đoạn nhân duyên hoàn mỹ, đáng tiếc, cuộc hôn nhân đó đã biến đổi quan hệ 2 người.



Kết hôn được nửa năm, ba Hựu Huyên ngoại tình.



Ông ấy đối với vợ mà nói, ông rất nghiêm túc, chưa từng nghĩ sẽ yêu người phụ nữ khác, ông có lỗi khi lấy bà, phụ bà, hy vọng được mẹ tác thành.



Đáng tiếc, mẹ Hựu Huyên cũng rất thật lòng, mẹ không nghĩ tới bản thân lại bị chồng ruồng bỏ, mẹ không muốn ly hôn, cố ý giữ ông ấy bên người. Huống chi, lúc ấy mẹ đang mang thai, mẹ nghĩ sinh mệnh bé bỏng sẽ cứu vãn lại hôn nhân của mình.



Hai người cố chấp làm cho tình huống lâm vào cục diện bế tắc, ba Hựu Huyên dùng hành động để chứng minh, đời này, ông chỉ yêu Lâm Tĩnh Phân. Ông không để ý đến cha mẹ phản đối, không để ý người vợ đang mang thai bất lực khóc, tự rời khỏi nhà, đi đến căn nhà có người yêu.



Ông nói nếu thái độ ông cứ lấp lửng thì sẽ làm mẹ Hựu Huyên hy vọng càng nhiều.



Ông và Lâm Tĩnh Phân ở chung với nhau, không bao lâu, họ sinh ra 1 đứa con gái, nó theo họ mẹ, tên là Lâm Hựu Đình, chỉ kém Hựu Huyên nửa tuổi.



Thỉnh thoảng, ba Hựu Huyên về gặp Hựu Huyên, cơ hội không nhiều lắm, nhưng mẹ Hựu Huyên nắm chắc cơ hội mỗi lần người chồng trở về, vì ông nấu ăn, vì ông ăn mặc đẹp, vì ông mà tìm tiếng nói chung, vì ông mà xây dựng cuộc sống gia đình hạnh phúc dù giả tạo.



Mẹ luôn tự lừa gạt mình, ảo tưởng ông chồng rời nhà là đi kiếm tiền, loại ảo tưởng này không mạnh mẽ, lại làm cho cô quên đi cảm giác đố kỵ và đau khổ. Mẹ hy vọng chồng mẹ lạc đường biết quay lại, trở về với gia đình, đáng tiếc, mỗi lần như thế … đều làm cho mẹ thấy thất vọng.



Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng, ngữ điệu ngọt ngào nói: "Hựu Huyên à,



Đó là câu chuyện cũ mà Hựu Huyên đã được nghe rất nhiều lần, nhiều đến nỗi không cần suy nghĩ cũng có thể dễ dàng kể lại được.



Lúc chưa đi làm ở công ty của ông nội, ba vẫn còn thích mẹ cô.



Bọn họ cùng học chung từ nhỏ rồi cùng vào đại học, đến sau lại cùng đi du học, cùng bước chân ra đời đi làm kiếm tiền, cứ như vậy, hai người kết hôn. Bọn họ trao lời thề cùng dắt tay nhau, chăm sóc nhau qua cả cuộc đời…



Nhưng về sau, ông gặp ông Lâm- "cánh tay phải" của ông nội, lại qua ông Lâm biết Lâm Tĩnh Phân, đứa con gái thích múa ba-lê của ông ấy, thế là ba cô thay lòng đổi dạ, chuyện xảy ra cứ như sét đánh ngang tai.



Qua chuyện của ba mình, Hựu Huyên nhận ra tình yêu là thứ cực kỳ xấu xa: không gì có thể bảo đảm nó sẽ xảy ra với ai, xảy ra như thế nào, nó thay đổi thất thường- buổi sáng 2 người còn yêu nhau nhưng tối đến có thể đã thành kẻ thù- hơn nữa nó rất ích kỷ và làm người khác bị tổn thương.



Ba cô không ngừng thúc giục mẹ ly hôn nhưng mẹ luôn lảng tránh, tiếp tục vờ như còn đang sống trong cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ông mẹ nội của cô cũng bênh vực bà, tình nguyện giữ nàng dâu cũng không nhận thằng con bất hiếu bị bồ nhí mê choáng váng, họ lựa chọn sống cùng con dâu mà không chịu chuyển sang ở với ba cô.



Sau khi ông nội qua đời, mẹ cô mềm lòng đón nhận Lâm Tĩnh Phân, chuyển ra sống với con trai. Đến khi mẹ cô mất, Lâm Tĩnh Phân lại lấy danh nghĩa con dâu tham gia đám tang, điều này khiến mẹ Hựu Huyên rất đau lòng.


Ông nhìn bà chăm chăm, suy đoán, nghi ngờ. Nhìn vào mắt chồng, bà cười buồn bã: "Ông về đi, tôi sẽ liên lạc ông sau."



Hựu Huyên không biết ba mình đi lúc nào nữa. Khi cô nhìn lại thì phát hiện mẹ đã vừa khóc vừa cười ôm lấy mình, cả người mẹ nóng rực như lửa. Bà lay lay đôi vai Hựu Huyên, áp đôi má nóng hổi vào khuôn mặt lạnh băng của con gái. Hựu Huyên vỗ về lưng mẹ, cô nói: "Mẹ đừng sợ, ba không cần chúng ta thì chúng ta cũng không cần ba! Ba là người xấu!"



"Không, ông ấy là người đàn ông tốt, nhưng ông ấy không yêu mẹ."



Từ trước đến giờ, Hinh Nghi vẫn hiểu điều đó, mẹ chỉ làm bộ không biết thôi. Nếu không vì ông rất tốt thì sao mẹ cứ mãi chìm sâu vào tình cảm với ông?



"Mẹ tốt lắm! Ba không yêu mẹ mới là ngu ngốc." Hựu Huyên khóc nức nở, vẻ mệt mỏi của mẹ làm cô thấy sợ.



"Hựu Huyên nói đúng, tiếc là tình yêu sẽ làm người ta trở nên ngốc nghếch." Bà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn sũng nước mắt của con gái lên, hỏi thật nghiêm túc: "Hựu Huyên, có nhớ mẹ đã nói có những việc phải thử bao nhiêu lần mới có thể buông tha không?"



"3 lần."



"Đúng rồi. Nhưng mẹ đã rất kiên nhẫn thử ba ngàn lần, ba vạn lần cũng không thành công, nếu còn thử tiếp thì mẹ mới là người ngu ngốc, đáng lẽ mẹ chỉ nên thử 3 lần thôi."



"Không đâu, mẹ rất thông minh mà." Hựu Huyên an ủi mẹ.



Hinh Nghi vuốt ve cô con gái thông minh ngoan hiền của mình, bà không kìm được nước mắt- sau này…… Chỉ còn lại một mình, bà nên làm sao bây giờ? Dù không cam tâm thì bà vẫn phải đưa con gái đi.



"Hựu Huyên, phải nhớ kỹ lời mẹ: chuyện gì cũng chỉ thử 3 lần thôi, đừng phí phạm quá nhiều tâm sức và thời gian mà làm khổ chính mình, nếu không con sẽ giống mẹ vậy, càng thử càng uất ức, kết quả là chính mình chịu thiệt mà còn bị người khác oán hận, biết không?" Bà không muốn con gái cũng bước vào ngõ cụt như mình.



"Vâng, Hựu Huyên chỉ thử 3 lần."



"Dù con rất thích, rất thích ai đó nhưng, nếu, người đó cự tuyệt con 3 lần thì cũng đừng thử nữa, đừng chần chờ, quay đầu rời đi hắn, được không?"



"Vâng."



Bà mỏi mệt nhìn con một lần nữa rồi ôm cô thật chặt: "Vậy mẹ an tâm. Hựu Huyên nằm đây với mẹ một chút được không?"



"Vâng." Cô chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của mẹ. Cô nằm xuống bên cạnh mẹ, lòng bàn tay nho nhỏ không ngừng vỗ về mẹ, hệt như lúc mẹ dỗ cô ngủ vậy.



Dù Trình Hinh Nghi dặn Hựu Huyên chỉ thử 3 lần nhưng bà vẫn thủ thỉ kể Phương Nghị Đạt là người tốt thế nào, tốt ra sao.



"Năm ấy lúc ông ngoại con mất, ba con ở cạnh mẹ, ôm mẹ, bảo rằng- đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em……- mẹ té gãy chân, mỗi ngày ông ấy đều sang cõng mẹ đi học rồi lại đón về nhà, làm ‘chiếc xe lăn hình người’ cho mẹ……"



Hinh Nghi kể mãi nhưng vẫn không rõ: tại sao tình cảm đó cũng không được xem là yêu?



Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng 8, Hựu Huyên cháo và sữa vào phòng cho mẹ. Bà đã ngủ rất nhiều ngày, không ăn, không uống, cả người nóng rực, cô không dám rời mẹ mình quá xa. Cô thường xuyên bị ác mộng bừng tỉnh lúc nửa đêm, lao xuống giường, việc đầu tiên của cô là chạy đến phòng mẹ, vươn tay để sát dưới mũi mẹ thử xem mẹ còn hít thở hay không- biết chắc hơi thở ấm áp của mẹ còn đó Hựu Huyên mới có thể an tâm.



Sắc mặt bà càng ngày càng trắng bệch thì Hựu Huyên cũng càng ngày càng gầy yếu, thức ăn trong tủ lạnh cũng càng ngày càng ít. Khuôn mặt tròn tròn quả táo của cô biến thành hạt dưa bé xíu, cả khuôn mặt chỉ còn thấy hai con mắt vừa to vừa đen.



Cô bưng bữa sáng đến bên giường, đặt nhẹ xuống rồi lay lay mẹ: "Mẹ ơi, mẹ ăn sáng được không?"



Hựu Huyên chạm vào tay mẹ- ngộ ghê, mẹ không nóng nữa mà lại lạnh như băng, mẹ hết bệnh rồi sao? Hựu Huyên cười rộ lên rồi lại lay vai mẹ. "Mẹ ơi, mẹ mau ăn đi, ăn no rồi chúng ta đi công viên Disneyland chơi."