Một Hồi Mộng

Chương 1 : Mọi Chuyện Bắt Đầu

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Rầm.....ầm kèm theo đó là tiếng la thất thanh của một người con gái.
“Không………!”
Từ đằng xa một người con gái dem dúa đầu tóc rối bời với bộ dạng hớt hãi chạy lại ôm chàng trai vừa bị xe tông, cả người hắn máu me tùm lum từng tiếng thở dóc khó khăn vang lên, người con gái nhìn hắn với anh mắt tràn đầy tình cảm chỉ là lúc này đây trước mặt hắn là một màu tối đen, hắn đã không thể nhìn thấy được nữa rồi.
Một ngày trước……….
Reng reng……
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, hắn móc điện thoại ra nhìn, một dãy số quen thuộc hiện lên, dãy số đó hắn thuộc nằm lòng nhưng chẳng bao giờ được hắn lưu lại vì hắn muốn mình không phải nhớ đến người nào đó nữa, hắn đã đổi số vài lần nhưng lần nào người đó cũng biết được. Chần chừ một lúc hắn cũng bắt máy, một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên:
“Alo! Cho hỏi có phải số điện thoại của Vũ Tiểu Vũ hay không? ”
“Là tôi đây, có việc gì không lớp trưởng?”
“Không có chuyện gì thì không được gọi điện thoại cho ông sao?"
"......................" Đầu dây bên kia im lặng.
"23 tháng này lớp chúng ta có buổi họp lớp định kỳ hằng năm, tôi với tư cách là người tổ chức chính thức mời ông tham gia.” Không đợi hắn trả lời cô gái nói tiếp.
“………..”. Hắn lại im lặng không trả lời dường như hắn đang có đều suy nghĩ.
Đợi một lúc lâu mà không thấy Vũ Tiểu Vũ trả lời, cô gái liền nói:
“Alo! Ông có nghe không đó lần này nhất định phải đi đó nha, tôi biết ông không thích đám đông nhưng lần này ông nhất định phải tham dự cũng đã gần mười năm rồi ông chưa từng họp lớp lần nào, không phải năm đó mọi người đã hứa với nhau rồi sau, làm gì mà mấy năm nay ông lại không đến còn đổi số điện thoại nữa, tôi tìm được ông cũng không dàng dễ tí nào”.
Nhỏ nói một lèo làm cho tâm tư hắn khẽ động, không phải hắn không đến chỉ là hắn muốn cắt đứt cái cảm xúc không nên có này. Sau khi chần chừ một lúc Vũ Tiểu Vũ cũng tỏ vẻ đồng ý :
"Được rồi lần này tôi sẽ đến, cho tui cái địa chỉ đi!".
“OK! Lát nữa tui nhắn tin cho mà hứa rồi là phải đi đó nha, lần này mà ông trốn nữa thì đừng để tôi gặp mặt, tui sẽ cho ông biết tay!”. Cô gái vội vàng đáp ứng và kèm theo đó là một câu hâm dọa.
“Tôi cúp máy nha còn có chút việc!”.
“À…ừ”. Nhỏ còn chưa nói được câu nào thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng "tút tút".
Sau khi cúp máy Vũ Tiểu Vũ lại đứng suy tư, ngẫm nghĩ về tin đồn mà hắn nghe được cách đây không lâu. Người mà hắn từng thương Bùi Thị Yến Nhi và cũng là người vừa mới điện thoại cho hắn sắp phải lấy chồng. Khi nghe được tin đó cả thế giới của hắn dường như muốn sụp đổ "chắc có lẽ cô ấy định đưa thiệp cưới nên mới bảo mình nhất định phải đến. Buồn thì buồn nhưng biết làm sau bây giờ ngần ấy thời gian mình chẳng thể thốt lên lời yêu, sao đó còn trốn tránh cắt đứt liên lạc với cô ấy, mình làm tất cả chẳng phải là muốn quên cô ấy đi sao.
Dù trước đó mình và cô ấy rất thân với nhau nhưng có lẽ do bản tính nhút nhát của mình nên mới không dám mở lời hoặc có lẽ là do mình sợ mất đi tất cả, mất luôn cơ hội chào hỏi hằng ngày với cô ấy, mình sợ khi tỏ tình mà chưa hề biết đối phương có ý với mình hay không sẽ thất bại, có lẽ mình đã sai lúc ấy mình nên nghe lời thầy cô, họ thường tâm sự rằng nếu như thời gian quay lại họ thà là nói ra không được chấp nhận còn hơn là để về sau sẽ hối tiếc và lúc này mình mới hiểu được cái cảm giác mà họ đã trãi qua, giá như.....haiz!"
Quay qua quay lại thì ngày 23 cũng đến, lúc này trước một tấm gương xuất hiện một người con trai gầy cồm với làn da hơi ngâm, khuôn mặt thì chẳng mấy điển trai lại còn phối với cái trán cao láng o nhìn thật thê thảm và kết hợp tất cả những đặc tính đó lại chính là con người của Vũ Tiểu Vũ, một kẻ thảm hại.
“Haizz!” Hắn thở dài một tiếng bước xuống nhà gọi ngay một chiếc taxi, tiếng thở dài chất chứ bao nhiêu muộn phiền những năm qua hắn không tham dự bất kì một buổi hợp lớp nào cũng là vì hắn muốn xóa bỏ tất cả mọi thứ để làm lại từ đầu và đều quan trọng nhất hắn chẳng muốn gặp những con người hay khoe khoan, khinh thường hắn. Nếu cứ vác cái bộ dạng thảm hại không tiền không thế mà đi như vậy thì chẳng phải hắn tự rước lấy nhục hay sao, hắn không cam lòng.
Thế nên hôm nay hắn đã tự nhủ với lòng “Xả láng nha mạy cho dù sẽ vất vả một tí trong thời gian sắp tới thế nhưng lần này không thể để bọn chúng có cơ hội khinh thường mình được, nếu không làm được mùng một thì làm mười lăm vậy!”. Ngẫm nghĩ vu vơ một hồi thì chiếc xe dừng lại một nhà hàng khá hoành tráng với cái bảng hiệu to đùng mang tên "Thiên Đường Ẩm Thực" đó chính là nơi sẽ tổ chức buổi họp lớp của hắn.
Vừa bước xuống xe thì đập vào mắt hắn là hai cô gái xinh đẹp đang đón chào khách và hắn có thể nhận biết ngay một người trong số hai người bọn họ bởi vì một trong hai cô gái đó chính là Nhi người con gái hắn từng yêu, khi bước đến càng gần thì hắn cũng nhận ra cô gái còn lại nhìn khuôn mặt và cách trang điểm nhẹ nhàng khá là quen thuộc thì hắn có thể đoán được ngay cô gái này chính là Huỳnh Phương Trang, một cô bạn rất là thân thiết với Nhi. Khi Trang vô tình nhìn thấy hắn thì khẽ mỉm cười và quay sang nói nhỏ vào tai Nhi gì đó tuy hắn không nghe được nhưng từ khẩu hình ấy, hắn có thể nhận ra là Trang đang thông báo sự hiện diện của hắn cho cô bạn của mình. Ngay lập tức Nhi bỏ mặc tất cả chạy lại đón hắn, vừa cười vừa nói:
“Rất mừng là ông đã đến, tôi cứ tưởng là ông lại thất hứa!”.
Hắn còn chưa kịp nói gì thì Trang đã lên tiếng còn nhìn hắn nói một cách khó hiểu:
“Ông biết gì không, Vũ? Bã Nhi buồn nãy giờ vì cứ tưởng ông không đến! Bây giờ thấy ông lại cười tui như hoa”.
"Vui vẻ vì hắn? Đừng có đùa như vậy chứ?" Trong khi Vũ Tiểu Vũ đang suy nghĩ thì ánh mắt của hắn vô tình bắt gặp khuôn mặt đang ửng hồng của Nhi làm hắn thất thần một lúc. Thấy hắn nhìn mình không chớp mắt Nhi ngượng ngùng khẽ đánh vào vai Trang, hờn dỗi, nói:
“Bà nói gì thế, hắn đến ai cũng vui mà phải không? Nói cho cùng thì hắn cũng từng là một thành viên trong lớp chúng ta, không những thế hắn còn khá nỗi tiếng nữa!”.
Trang nhìn Nhi với ánh mắt giễu cợt:
“Đúng rồi! Hắn khá nổi tiếng về khoảng lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, không ai dám qua lại với hắn chỉ có mình bà là dám thôi cho nên tôi thấy chẳng ai vui khi gặp hắn ngoài bà đâu, Nhi à!”
Nhi nghe Trang nói thế thì khuôn mặt càng đỏ hơn, nàng dậm chân một cái giận dỗi, nói:
“Tôi không thèm nói chuyện với bà nữa, tui dẫn Vũ vào trong đây!”
Trang nhìn theo bóng hai người khẽ lầm bầm một mình:
“Haizz! Đúng là đồ mê trai! Thấy trai là quên ngay đứa bạn thân là mình!”.
Khi hắn bước vào trong sảnh thì thấy mọi người hầu như đã có vị trí ngồi cố định có lẽ bọn họ đến khá sớm nên lúc này bàn ghế trống cũng không còn nhiều, hắn bước đến một chiếc bàn còn trống chưa có ai ngồi dưới cái nhìn soi mói của từng người và nó có vị trí khá tách biệt với bọn người kia, hắn thầm nghĩ trong lòng "Haiz! Đã qua bao nhiều năm rồi mà bọn người này vẫn không bỏ được cái thói khinh người đó, đúng là một lũ khốn kiếp!"
Sau khi chửi thầm một câu trong lòng, Hắn mới bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh sảnh đãi tiệc một vòng " Quả nhiên không hổ là nhà hàng nổi tiếng cách bày trí thật ra là sang trọng và tráng lệ " trong khi hắn đang cảm thán thì hắn bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của mọi người tập trung về phía bên này, hắn cũng tò mò không biết có chuyện gì mà lại khiến cho bọn người kia quan tâm đến hắn như vậy, đến khi thấy Yến Nhi ngồi bên cạnh mình thì hắn mới hiểu ra nguyên do. Hắn quả thật không biết Yến Nhi ngồi ở đó từ khi nào vì khi nãy nàng dẫn hắn vào trong là bỏ đi ngay còn không thèm nói một tiếng, hắn thở dài, nói :
“Nhi à! Bà có việc gì thì đi làm đi, đừng ngồi ở đây nữa! Tôi đã đến đây rồi bà còn sợ tui trốn sao, bà cứ ngồi ở đây thế này làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!”
Nhi thẩn thờ nhìn hắn hỏi:
” Sao lại không tự nhiên? Ông nói vậy làm tôi rất là đau lòng, từ khi nào chúng ta lại xa lạ đến như thế?”
“Không phải là tôi không tự nhiên vì có bà ngồi ở đây mà bà nhìn xung quanh đi! Mọi người đang nhìn tôi với ánh mắt giết người như thế, bà nói xem tôi có thể tự nhiên được không..?”
Nhi ngạc nhiên, cười nói:
“Bọn họ muốn giết ông thì liên quan gì đến tôi chứ?”
“Còn không phải vì bà? Để tôi nói cho bà hiểu, bà là ai? Là người chủ trì buổi tiệc hôm nay và bà còn là hoa khôi đẹp nhất lớp nên rất dễ làm tâm điểm chú ý của mọi người không những thế bọn con trai ở đây toàn là người theo đuổi bà lúc trước mà bây giờ bà lại ngồi với tôi thế này thì bọn chúng sẽ tức điên vì ghen tỵ bà đừng có hại tôi như vậy chứ” Ngưng một chút hắn lại nói tiếp:
“Tôi bây giờ là kẻ địch của vạn người rồi, kiểu này tôi không còn toàn thây rời khỏi đây nữa rồi!”
Nhi bật cười bảo: “Ông sợ?”
“Sợ thì không sợ nhưng tôi cũng không muốn khi khổng khi không lại làm kẻ địch của bọn vô não này, phiền phức lắm!”
Nhi nhìn hắn với ánh mắt đầy bắt đắc dĩ, nói: “Thế ông muốn tôi phải làm sao bây giờ? Đúng như ông nói bọn người này rất phiền, tôi không muốn tiếp xúc với bọn họ cho nên bắt đắc dĩ phải lấy ông ra làm tấm khiên che chắn, không lẽ với tình cảm thân thiết của chúng ta bao lâu nay ông không thể giúp tôi một lần hay sao?”
Hắn thở dài ánh mắt đợm buồn nói: “Không phải tôi không muốn giúp mà việc này nên để cho chồng sắp cưới của bà làm thì tốt hơn!”
Yến Nhi ngạc nhiên hỏi: “Ông nghe ai nói thế?”
Hắn còn chưa kịp đáp lời thì có giọng nói của ai đó, gọi to: “Nhi ơi! Lên dẫn chương trình kìa mọi người đến đủ cả rồi!”.
Nhi vừa nghe gọi liền quay sang nhìn hắn có chút do dự, nói: “Ông ngồi đây chơi chút nhé, tôi đi chút quay lại liền không được trốn đâu đó! ”.
Khi Nhi quay đi thì tai họa lại ập đến, người được cho là hoa khôi thứ hai của lớp hắn Huỳnh Phương Trang lại xà đến thế là không gian của hắn lại chẳng thể yên ổn nữa rồi. Bên kia là giọng nói của Nhi vang lên và bên này là chiến trường của bọn đực rựa, chúng thay phiên nhau oanh tạc hắn bằng những lời mời bia đầy khiêu khích, Trang hình như cũng biết lỗi là do mình gây ra nên đã chủ động thay hắn uống mấy lần ngay cả Yến Nhi cũng tham gia. Thế nhưng càng là như thế hắn lại càng khốn khổ, tụi nó dường như nóng máu lên và thay nhau dập hắm tả tơi bởi vì tự nhủ sẽ chơi tới bến nên hắn chẳng từ chối người nào cứ mời là hắn uống, cuối cùng hắn cũng bị bọn chúng đánh bại và gục xuống tại bàn chẳng biết trời trăng mây nước gì nữa.
Ngày hôm sau hắn tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ khó khăn lắm hắn mới có thể mở mắt ra được thì một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt, dưới đất là quần áo quăn tứ tung còn bên cạnh hắn lại có hai cỗ thân thể kiểu diễm đang khỏa thân nằm ngủ, một người nằm bên trái là Trang và người còn lại là Nhi. Hắn chẳng dám động đậy vì tiểu huynh đệ của hắn đang thám hiểm vùng đất bí ẩn còn chưa chịu về. Hắn lại tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ như không biết có chuyện gì hắn mong đây chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng sợ thật lại không phải như vậy...
"Ư....ư!" Một tiếng rên rĩ vang lên.
Thì ra lúc này người con gái đang kết hợp với hắn bất đầu cử động, một cảm giác tuyệt vời từ chỗ nào đó truyền đến khắp toàn thân làm cho hắn không kìm chế được mà rên rĩ, âm thanh phát ra làm cho hai người tỉnh giác bốn mắt nhìn nhau không nói một lời. Ngay khoảng khắc xấu hổ ấy, lại có một cỗ âm thanh giận dữ vang lên:
“ Vũ Tiểu Vũ ơi là Vũ Tiểu Vũ! Tôi không ngờ ông lại là một người đốn mạt như vậy! Uổn công hôm qua tôi còn có lòng giúp ông cản bọn họ lại không ngờ hôm nay tôi lại nhận lấy cái kết cay đắng, tôi không ngờ ông lại đê tiện như vậy lợi dụng lúc bọn tôi say mà chiếm đoạt bọn tôi! Đồ tồi..!"
Đối với lời trách móc cay nghiệt của Trang hắn chẳng biết phải làm sao cũng chẳng biết phải nói gì, đều hắn có thể làm lúc này chỉ có thể là im lặng đợi phán quyết. Rốt cuộc thì người còn lại cũng lên tiếng chỉ có đều hắn không ngờ là người con gái ấy lại không mắng chửi hắn mà chỉ nói lý lẽ với Trang:
“Xin lỗi bà, Trang à! Nếu như hôm qua tôi không nhất quyết đòi đưa Tiểu Vũ say mèn về vì sợ hắn gặp chuyện không may thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này!”. Dừng một chút nàng nói tiếp:
"Mà bà cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này, khi tôi định đưa hắn đi thuê phòng bà lại không chịu, cứ bảo đem hắn về nhà bà là được rồi, sau đó bà lại rủ tui uống tiếp bà bão bà có chuyện không vui, cần người tâm sự nên tôi đồng ý!".
Trang cáu gắt lên tiếng:
“Thế mọi chuyện đều là lỗi của tôi à, hôm qua tôi bảo bà đưa hắn lên phòng chị tôi nhưng kết quả thì sao? Ba người chúng ta cùng nằm trên một chiếc giường, tôi biết bà yêu hắn nhưng bà cũng đừng có gài tôi như vậy chứ!".
Vũ Tiểu Vũ vẫn một mực suy nghĩ đến chuyện hôm qua nhưng đầu óc cứ mụ mị, chẳng thể nhớ được chuyện gì chỉ biết mình có một giấc mộng xuân với hai nàng tiên thoát y đang nhảy múa.
Nhi nhẫm nghĩ một chút giọng nói trầm xuống:
“Trang à! Tôi không có gài bà gì cả, có lẻ hôm qua tôi hơi say nên không nhìn rõ hướng rẽ và đã nghĩ mình đến đúng chỗ chứ tôi không phải như bà nói. Tôi cũng biết bà thầm thích Vũ mà đúng không? Nếu không phải vì tôi và hắn khá thân thiết nên bà nghĩ tôi với hắn đang quen nhau và bà lại là bạn thân của tôi cho nên bà mới không dám mở lời đúng không...? Còn có mười năm nay tôi chẳng nghe nói bà có người yêu gì cả, có phải mười năm nay bà đang chờ đợi hắn đúng không? Nếu không phải vì thế thì làm gì có chuyện như thế nào xảy ra, thử hỏi nếu đó là một người con trai khác thì làm gì có chuyện bà uống đỡ bia cho hắn và làm gì có chuyện bà cho kẻ đó về đây tá túc".
Trang nghe Nhi nói đến đâu thì lại vô thức gật đầu đến đó, nàng càng nghĩ tâm trạng của nàng lại càng rối bời, đúng như Nhi nói nàng quả thật yêu hắn, mười năm nay mỗi ngày như một nàng luôn tìm kiếm tin tức của hắn nhưng lúc nào hắn cũng bạt vô âm tín trong khi nàng tìm không ra thì Nhi lại bằng cách nào đó có thể tìm được hắn, càng làm cho nàng nghĩ hai người có quan hệ với nhau thử hỏi làm sao mà nàng không buồn cho được, hôm qua khi nàng thay hắn dẹp loạn nàng cảm thấy rất vui nhưng Nhi lại tham dự vào cho nên nàng cảm thấy rất buồn bực mà nói đúng hơn là nàng cảm thấy mình không bằng được Nhi dù rằng nàng cũng nghe nói Nhi sắp kết hôn.
Lúc này căn phòng im lặng, im lặng đến một cách đáng sợ, nghe tới đây hắn có thể chắc như bắp rằng cả hai người con gái này đều yêu hắn. Nhưng lúc này hắn chẳng cảm thấy vui mừng chút nào mà còn lo là đằng khác, hắn lo cho Nhi nhiều nhất vì nàng sắp kết hôn mà lại có quan hệ xác thịt với hắn còn là lần đầu tiên nữa như vậy chồng của nàng sẽ nghĩ như thế nào, về phần Trang hắn có thể chịu trách nhiệm chỉ là nàng có cho hắn cái quyền đó hay không. Trong khi tất cả trầm mặc không lên tiếng thì Trang nói :
“Hai người về đi tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ, suy nghĩ xem tôi phải làm thế nào để có thể tha thứ cho kẽ đã vấy bẩn mình!"
Khi nàng thốt ra những lời đó lòng nàng đau như cắt, nếu như chuyện này xảy ra với một mình nàng thì nàng rất vui vẻ bắt hắn chịu tránh nhiệm và còn có thể tha thứ cho hắn vì một đều nàng đã yêu hắn rất nhiều. Thu dọn đồ đạc bước ra khỏi căn nhà đó với tâm trạng ngỗn ngang, Vũ Tiểu Vũ luôn tìm cách để giải quyết nhưng tất cả đều không khả quan. Trong lúc trầm tư thì đột nhiên Yến Nhi gọi hắn:
“Tiểu Vũ!"
"Gì thế ?"
"Ừ, ông có thể đi dạo với tôi một lúc được không?”
Nếu như không có chuyện trước đó thì hắn rất sẵn lòng đi dạo với nàng nhưng bây giờ thì khác rồi hắn cảm thấy khó xử khi đối diện với nàng, phân vân một chút hắn trả lời:
“Được!".
Khi hay người song song đi với nhau thì bỗng nhiên Nhi lên tiếng mắng hắn:
“Ông là đồ tồi! Là kẻ tệ bạt nhất thế gian, ông có phải là đàn ông không?”.
Vũ Tiểu Vũ khinh ngạc, ấp úng định giải thích:
“Tôi……tôi”
Thế nhưng Nhi lại cắt ngang không cho hắn nói:
“Nếu như ông đã yêu tôi vì sao lại không nói ra? Để rồi cứ im lặng âm thầm giúp đỡ tôi từ phía sau! Vì sao ông yêu tôi lại cố đẩy tôi sang vòng tay kẻ khác? Ông làm như vậy là tệ lắm ông có biết không hả? Ông có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không?"
Nàng vừa rơi lệ vừa nhìn hắn, nói:
"Nếu như không phải Tuấn trong lúc say rượu tự nói với chính bản thân anh ấy là cảm thấy rất hổ thẹn với tôi vì đã cùng ông lừa dối tôi thì tôi vẫn là con ngốc không biết ai thật sự tốt với mình, sau lần đó tôi gặn hỏi mãi anh ấy mới chịu nói tất cả sự thật với tôi và thời điểm đó tôi mới lý giải được một số gút mắc trong lòng mà tôi không thể nào giải thích được vì sao. Nếu như không có chuyện đó thì đúng như những gì ông biết vào tháng tới tôi sẽ kết hôn với Tuấn"
Hắn nghe Nhi oán trách mà không nói được một lời chỉ có thể lặng im đứng nghe người con gái ấy chậm rãi nói hết nỗi lòng, lúc này bổng nhiên tiếng la thất thanh kinh hoàng đâu đó vang lên, hắn nhanh chóng phát hiện có một chiếc xe đang mất láy đâm vào tất cả mọi trên đường và phương hướng di chuyển của nó chính là lao thẳng đến chỗ này, ngay trong khoảng khắc ấy hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền dùng tay cố đẩy Nhi đi thật xa, xa rời khỏi tầm ngắm của chiếc xe đang lao tới.
Ầm! Hắn bay đi nhưng một chiếc tên lửa, ngay trong khoảng khắc ấy hắn khẽ thì thào:
“Tạm biệt...tình…yêu…của….t….”.