Một Hồi Mộng

Chương 117 : Thập Phẩm Thần Khí Lôi Phong Thiết Phiến

Ngày đăng: 01:33 27/06/20

Sau khi Vũ Tiểu Vũ rơi vào tầm khống chế của Phan Văn Tú liền bị hắn tra tấn bên cạnh đó hắn còn không ngừng lên tiếng khiêu khích Vũ Tiểu Vũ:
“Như thế nào..? Sao ngươi không tấn công ta đi…? Ngươi không biết đánh trả à…? Không phải lúc nãy ngươi mạnh miệng lắm à sao bây giờ cứ đứng im như một con chuột chết vậy? Phản kháng đi!"
Cứ mỗi lần Phan Văn Tú nói một câu là kiếm trong tay của hắn lại hạ xuống, sau mỗi đường kiếm như vậy lúc này máu tươi đã chảy ướt đẫm bộ y phục Vũ Tiểu Vũ đang mặc, nhìn thảm trạng của hắn lúc này ai cũng hả hê trong lòng tuyệt nhiên không hề có một ai thương cảm bên cạnh đó thái độ mỉa mai của Phan Văn Tú lúc này càng làm cho bọn nữ đệ tử cảm thấy khoan khoái trong lòng.
Trong khi bên ngoài đang có một màn tra tấn đẫm máu thì bên trong thức hải của Vũ Tiểu Vũ lại đang có một màng đối đáp nãy lửa giữa hai luồng linh thức hắc bạch:
“Bạch Tiểu Vũ..! Ngươi lại bắt đầu chơi cái trò biến thái của người đấy à! Để người khác hành hạ bản thân chắc vui lắm nhĩ…! Chà chà..! Lần này lại đổi gu luôn, không ngờ gu của ngươi cũng mặn thiệt, không chỉ thích bị nữ nhân hành hạ mà còn thích luôn cả nam nhân à! Khakkkkk!”
“Đệt! Tên khốn nhà ngươi nói nhăn nói cuội gì đó, không lo bế quan tìm hiểu Ma Thần Ước Nguyện Ngọc đi chạy ra đây xỉa xói ta làm gì!” Bạch Tiểu Vũ vừa nghe Hắc Tiểu Vũ cười nói liền bực bội đáp,
"Xỉa xói cái khỉ móc..! Nếu như không phải ta thương sót cái thân thể rách nát của ngươi thì ta mà thèm quan tâm à…!”
“Đấy đấy..! Nói tới nói lui thì ra người có sợ thích biến thái lại chính là ngươi, cái gì mà thương xót thân thể ngươi nghe mà phát ói…!”
“Lựu đạn..! Ngươi bớt bóp méo sự thật đi, ta nói thương xót ở đây chính là sợ ngươi dùng hư hao ta dùng không được nữa, chứ ai thèm thân thể rách nát của ngươi, Nếu không phải duyên phận bắt ta dùng chung một cỗ thân thể với ngươi thì ta cũng chẳng thèm quan tâm làm cứ để cho ngươi bị dày xéo xem ai bị đau thì biết..!”
“Đệt..!” Bạch Tiểu Vũ thấy Hắc Tiểu Vũ nói như vậy liền cứng họng không biết nói gì,
“Mà ta thật sự không hiểu, ngươi vì cái gì phải che dấu như vậy…? Cứ một chưởng đập chết hắn không phải là hơn sao? Nếu ngươi còn giữ thái độ nhân nghĩa này thì ta khuyên ngươi tốt nhất là rời khỏi con đường tu hành đầy khắc nghiệt này đi bởi vì đại đạo là vô tình!”
“Nhân nghĩa? Ngươi chả hiểu gì cả! Nếu không phải có mấy lão ngốc tử đó ở đây nhìn chằm chằm thì ngươi nghĩ ta không muốn một chưởng đánh chết tên cẩu mẫu đó sao?”
“Cười chết ta mất! Làm việc mà sợ sệch như ngươi thì làm sao làm được việc lớn, ngươi chả giống Ma Tộc bọn ta một chút nào, Ma Tộc của ta làm bắt cứ việc gì cũng chả thèm ngó mặt ai, mặc kệ ngươi là con ông cháu cha hay là cường giả trác tuyệt, một khi bọn ta đã nhận định ngươi làm mục tiêu thì chỉ có không chết không ngừng..”
“Hừ..! Đấy chỉ là cách làm của bọn trẻ trâu mà thôi, đỉnh cao thật sự của một cường giả chính là mưu kế chứ không phải là dùng sức, cho dù ngươi có sức mạnh kinh thiên nhưng đứng trước một người có đầu óc tuyệt luân thì ngươi chưa kịp đụng đến đầu ngón tay của hắn thì ngươi đã ngủm rồi…?”
“Nụ cười…! Ma Hoàng ta chưa bao giờ thất thủ trong bất cứ chuyện gì, nếu như ngươi không tin thì…”
“Thôi ngươi bớt chọc cười ta đi, nếu không phải ngươi cậy sức thì đâu có trúng kế của đệ đệ ngươi dẫn đến Ma Tộc duyệt vong…?” Bạch Tiểu Vũ không ngần tỏ ra khinh bỉ khi nghe Hắc Tiểu Vũ nói,
“Ta…! À thôi, tới giờ ta đi nghiên cứu Ma Thần Ước Nguyện Ngọc rồi, khi nào rãnh rỗi ta sẽ cùng ngươi nói tiếp chuyện này..!”
Hắc Tiểu Vũ thấy Bạch Tiểu Vũ khinh bỉ mình liền nghẹn họng không biết nói gì đành kiếm cớ bỏ đi bởi vì trong quá khứ cách làm của hắn đúng là sai lầm, một sai lầm mà hắn không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.
“Khakk! Muốn đấu với ta sao? Ngươi còn non và xanh lắm!” Bạch Tiểu Vũ nhìn Hắc Tiểu Vũ trốn chạy liền đắc ý cười nói,
Cũng vào lúc này, thân thể phía bên ngoài thức hải của Vũ Tiểu Vũ đột nhiên bị một luồng ánh sáng bao phủ, dị động này làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Rắc…rắc…” Cùng lúc đó, Thanh Chủy Thủ bị nhuộm màu huyết sắc bởi máu tươi của Vũ Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện những vết rạn nứt và máu tươi lúc này lại bị chính những vết rạn nứt đó bắt đầu hút lấy.
Ngay khi những giọt máu tươi cuối cũng bị hút đi thì “Phanh..!” một âm thanh vang lên, âm thanh của vật gì đó bị vỡ và vật đó chính là Thanh Chủy Thủ của Vũ Tiểu Vũ, sau khi bị vỡ tan hình thái ban đầu của nó đã không còn nữa mà thay vào đó là thân của Thanh Chủy Thủ bị thu nhỏ lại còn cán Thanh Chủy Thủ lại đột nhiên dài ra.
Đúng vào lúc đó, bầu trời trong xanh bắt đầu kéo mây đen xám xịt, linh khí đang lượng lờ trong trời đất cũng bắt đầu hội tụ lại, những tiếng xì xèo phát ra từ những đám mây đen bắt đầu vang lên ngày càng nhiều hơn, viễn cảnh này chính là dấu hiệu báo cho tất cả mọi người biết có người sắp độ kiếp bởi vì đây chính là dấu hiệu Thiên Kiếp sắp phủ xuống.
“Mạnh Tông Chủ! Tên đệ tử đó đang định đột phá ở nơi này sao? Nếu là như vậy thì phải mau ngăn hắn lại không thể để hắn đột phá ở nơi đây được? Tất cả mọi người sẽ bị hắn liên lụy mất!” Một, hai vị trưởng lão thấy tình huống như vậy liền lên tiếng hỏi Mạnh Thiên Uy,
Không chỉ những người đó kinh ngạc mà ba người Bùi Công Nhũ cũng kinh ngạc không kém, đột phá trong chiến đấu không phải bọn họ chưa gặp qua mà bị người ta hành hạ đến đột phá thì lần đầu tiên bọn họ mới thấy vốn định lên tiếng hỏi thực hư thế nào nhưng đã có người lên tiếng nên ba người chỉ im lặng quan sát.
“Ta cũng không biết nữa, theo như ta dò xét thì linh lực trên người hắn cũng không có dị động gì, không thể nào là đột phá được với lại cho dù là hắn có đột phá đi chăng nữa thì cũng không thể nào ngăn cản hắn được, đều này thì các ngươi phải biết chứ!”
Mạnh Thiên Uy vừa dứt lời thì sắc mặt của tất cả các Trưởng Lão Thái Sơ Tông liền biến sắc một màn kinh thiên ngày hôm đó bọn họ vẫn còn nhớ rõ mồn một, uy lực ủy diệt của thiên kiếp ngày đó là không thể nào ngăn cản.
Trong khi bọn họ còn đang bàn bạc và ba người Bùi Công Nhũ vẫn đang chìm trong sự nghi vấn thì luồng lôi kiếp đầu tiên đã đánh xuống mục tiêu của nó chính là chỗ của Vũ Tiểu Vũ đang đứng tuy nhiên Vũ Tiểu Vũ lúc này lại không có bất kỳ một động thái nào gọi là phản kháng, hắn vẫn bị Mộc Đằng quấn lấy và đứng như trời tròng trong khi đó Phan Văn Tú đã lùi về phía sau thật nhanh vì hắn đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Thật ra không phải Vũ Tiểu Vũ không phản kháng mà trong lúc mọi chuyện đang diễn ra thì lúc này hắn vẫn còn đang đắc ý đứng ở bên trong thức hải mà cười lớn.
Và ngay khi luồng lôi kiếp đánh trúng vào thân thể của hắn thì một đều kỳ lạ đã xảy ra đập vào ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người ở đây, luồng lôi kiếp đánh xuống không hề gây ra cho Vũ Tiểu Vũ bất kỳ một tổn thương nào thậm chí luồng ánh sáng đang bao bọc hắn cũng không hề bị đánh vỡ tan.
Thế nhưng đằng sau luồng ánh sáng đó thân thể của Vũ Tiểu Vũ lại có biến hóa, uy lực từ thiên kiếp bị những đường lôi gân trên cánh tay phải của hắn và Thanh Chủy Thủ hấp thu tất cả.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người thiên kiếp lại tiếp tục đánh xuống hai lần liên tiếp cũng vào lúc đó những đám mây đen xám bắt đầu tản đi đây là dấu hiệu cho thấy thiên kiếp đã đến hồi kết thúc và cũng như lần trước Vũ Tiểu Vũ vượt qua hai luồng thiên kiếp một cách bình thản.
“Xong rồi?” Bùi Công Nhũ có chút không tin vào sự thật trước mặt đột nhiên, nói.
Không chỉ riêng Bùi Công Nhũ mới có thái độ như vậy mà hầu như tất cả những người đã đối mặt với thiên kiếp đều có thái độ như vậy bởi vì một đều thiên kiếp rất là mạnh, mạnh đến nổi không có bất kì một sinh linh nào có thể chống lại nó và chỉ có những tu sĩ nghịch thiên mới làm được điều đó, tất nhiên đó chỉ là số lượng ít ổi trong hàng vạn người tu luyện.
Thiên kiếp tạo ra là để tiêu diệt tất cả những thứ tồn tại trái với quy luật của thế giới một khi con người làm trái với quy luật đó thì sẽ bị nó trừng phạt cho nên không thể nào lại có chuyện thiên kiếp buông bỏ dễ dàng như vậy, theo như sự hiểu biết của lão thì một thiên kiếp với quy mô nhỏ nhất cũng là ngũ lôi oanh tạc thậm chí có lúc nó không thể tiêu diệt được sinh linh với hình thái ngũ lôi nó sẽ tựa động chuyển sang quy mô lớn hơn cho đến khi tiêu diệt được kẻ đó nó mới dừng lại chứ không phải làm cho có như vừa rồi.
“Đúng vậy, xong rồi..!”
“Thiên kiếp từ khi nào lại nhân từ như vậy?” Bùi Công Nhũ có được câu xác nhận liền lẩm bẩm,
Ngay lúc mọi người đang bàng hoàng tột độ thì luồng hào quang đang bao bọc lấy Vũ Tiểu Vũ cũng tản đi, những sợi Mộc Đằng quấn quanh người hắn đã không còn nữa bên cạnh đó Thanh Chủy Thủ trên cánh tay phải của hắn cũng biến mất và thay vào đó là một cây quạt bằng sắt cũng vào lúc này bên trong thức hải của Vũ Tiểu Vũ đột nhiên có một bóng người phủ xuống:
“Chào ngươi, người hữu duyên!”
Trong khi Vũ Tiểu Vũ còn đang bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bóng người đó lại nói tiếp:
“Chúc mừng ngươi đã tạm thời đạt được tư cách thừa kế Thần Khí Thập Phẩm Lôi Phong Thiết Phiến”
“Tạm thời!” Vũ Tiểu Vũ vừa nghe hai chữ này thì miệng liền máy móc thốt ra một câu hỏi tựa như đã lập trình:
“Nếu chỉ là tạm thời thì ta phải làm thế nào để chính thức trở thành chủ nhân của nó?”
“Để trở thành chủ nhân thật sự của Lôi Phong Thiết Phiến ngươi cần phải tìm được mười chiếc chìa khóa kích hoạt mười tần phong ấn do chủ nhân đời trước để lại, hiện tại ngươi đã kích hoạt được một tầng phong ấn, nói cách khác để trở thành chủ nhân thật sự của Lôi Phong Thiết Phiến ngươi phải đi tìm chín chiếc chìa khóa còn lại!”
“Ngoài việc đi tìm chìa khóa ra thì còn đều kiện gì khác nữa không…?”
“Không còn, chỉ cần ngươi tìm đủ mười chiếc chìa khóa thì ngươi sẽ trở thành chủ nhân thật sự của Lôi Phong Thiết Phiến tuy nhiên nếu trong quá trình ngươi tìm kiếm có người nào khác kích hoạt được một tầng phong ấn trước khi ngươi tìm đủ mười chiếc chìa khóa thì ngươi và người đó sẽ có một khảo nghiệm để xem ai có tư cách trở thành chủ nhân tiếp theo của Lôi Phong Thiết Phiến”
“Nếu nói như vậy thì rất có thể sẽ xảy ra trường hợp có mười người đều trở thành chủ nhân tạm thời của Lôi Phong Thiết Phiến và mười người này đều có cơ hội ngang nhau?”
“Đúng Vậy! Mười người các ngươi sẽ có một hồi khảo nghiệm để chọn ra chủ nhân thật sự của nó!”
“Vậy cây quạt trong tay ta lúc này chỉ là một chiếc chìa khóa trong mười chiếc chìa khóa cho nên không có bất kỳ giá trị nào?”
“Đúng mà cũng không đúng! Bởi vì đó không chỉ là một chiếc chìa khóa mà nó còn là một phần mười của Linh trong Lôi Phong Thiết Phiến, nói cách khác khi mười phần của Linh hợp nhất thì Lôi Phong Thiết Phiến mới hoàn thiện còn bây giờ nó chỉ có một phần mười năng lực thật sự của Lôi Phong Thiết Phiến mà thôi!”
Vũ Tiểu Vũ nghe bóng người đó nói như vậy thì lâm vào trầm tư đứng một bên suy nghĩ, bóng người thấy hắn im lặng một lúc liền lên tiếng:
“Ngươi còn muốn biết gì nữa không? Nếu có thì nhanh lên vì luồng linh thức này chỉ còn duy trì trong một hai khắc nữa thôi!”
“Ta làm thế nào để có thể tìm được những chiếc chìa khóa còn lại?”
“Khi nó xuất hiện Lôi Phong Thiết Phiến sẽ…..”
“Bụp” Bóng người còn chưa kịp nói hết câu liền biến mất, điều này làm cho manh mối gì duy tìm kiếm những chiếc chìa khóa còn lại cũng biến mất vào hư không.
“Đậu xanh rau má! Lão tặc thiên lại chơi ta, lần trước lão khốn Tiêu Dao Tử giao lại sứ mệnh cho ta cũng chẳng nói chẳng rằng biến mất giờ đến cái bóng khốn kiếp này cũng vậy, tại sao? Không bao giờ chịu nói hết một thể mà phải đợi ta hỏi mới trả lời hay là lão sáng thế thần ở nơi này đã lập trình như vậy chỉ cần nói đến chỗ quang trọng là phải biến mất, đúng là cẩu tử mà!”