Một Hồi Mộng

Chương 5 : Huyền Chân Đại Lục

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Phía sau hậu viện Khổng Tước tộc là một dãy núi có hình dáng của một con Khổng Tước đang dang cánh bay lên trông rất xinh đẹp, nó được gọi với một cái tên rất là mĩ miều "Khổng Tước Sơn", nhìn chung cảnh sắc ở đây rất là tươi đẹp và hài hòa, cỏ cây um tùm xanh tốt hoa thơm khoe sắc một vùng nếu như đến đây vào buổi sớm mà ngắm mặt trời mộc thì quả là tuyệt vời.
Ở một nơi tuyệt vời như thế, ngay lúc này lại xuất hiện hai người một nam một nữ đang đi lên từ phần đuôi của dãy núi Khổng Tước Sơn, người nam trong như thiếu niên tầm mười ba tuổi, hắn có một khuôn mặt đen đúa cộng với thân thể khá là ốm yếu nhìn kiểu gì cũng giống như một tên ăn mày đối lập với hắn là một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, nàng mặc một bộ y phục màu xanh lam họa tiết rất là tinh xảo, nàng có khuôn mặt rất là xinh đẹp, gò ngực nhỏ cao trông rất đầy đặn, nàng bước đi rất chậm mỗi một bước hạ xuống chiếc eo thon gon lại khẽ đung đưa càng tôn thêm vẻ quý phái kiều mĩ khiến cho bao chàng trai phải quyến luyến.
“Này Tiểu Mi! Sau ngươi không đem ta bay lên cho nhanh đi bộ như thế này ta e là chưa lên tới chỗ đã mệt chết rồi!” Lúc này đột nhiên tên thiếu niên oán giận lên tiếng,
“Bớt càu nhàu đi! Nơi đây không thể phi hành nếu không ta việc gì phải hành xác mình như thế này với lại ta nhắc cho ngươi nhớ cái tên Tiểu Mi không phải là người như ngươi có thể gọi, ta mà nghe một lần nữa thì đừng có trách bản Tiểu Thư trở mặt!”. Người thiếu nữ đang mãi mê ngắm phong cảnh thì bị tên thiếu niên làm phiền cho nên khuôn mặt có chút khó chịu nói,
Thì ra đôi nam nữ này chính là Vũ Tiểu Vũ và Khổng Tiểu Mi, bọn họ xuất hiện ở đây chính là vì Bảo Địa Các nằm trên đỉnh của dãy núi Khổng Tước Sơn mà thật ra việc này vốn là của A Tam nhưng không hiểu sau nàng lại muốn dẫn hắn đi, có lẽ nàng muốn bảo vệ khối tài liệu của mình hoặc có lẽ nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của hắn đều đó làm cho nàng cảm thấy rất là khoái trá, nàng biết con đường đi lên Bảo Địa Các tuy dễ dàng với nàng nhưng đối với những người như Vũ Tiểu Vũ sẽ rất là khó khăn.
Lúc trước hắn trong vô thức sờ soạn nàng sau đó lại nhìn thấy thân thể nàng sau lớp áo mỏng manh khiến cho nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa có chút gì đó mong chờ, một cảm giác nàng không thể giải thích được, ba trăm năm nay nàng một mực tu luyện chưa từng tiếp xúc với bất kỳ một người khác giới nào ngoại trừ phụ thân và Lâm thúc, cảm giác mới lạ từ Vũ Tiểu Vũ cứ râm ran trong lòng khiến cho nàng lúc nào cũng trằn trọc suy tư, nàng muốn xua đi cảm giác ấy nhưng lại không thể nào xóa được. Dù rằng mỗi khi nhìn thấy hắn là nàng chỉ muốn dùng một chưởng đánh chết tươi hắn cho rồi, tay tuy đã dơ lên rồi nhưng mãi vẫn không hạ xuống được, giết hắn nàng không làm được.
“Chỉ là một cách gọi thôi ngươi có cần phải gắt như vậy không? Nếu ngươi gọi ta là Tiểu Vũ thì ta cũng không có ngại gì đâu!” Vũ Tiểu Vũ đão mắt nhìn nàng theo kinh nghiệm có duyên với bọn con gái từ kiếp trước và gặp biết bao nhiêu tình huống với bọn họ, hắn có thể xác định Khổng Tiểu Mi là một người ngoài lạnh bên trong nóng, người như vậy một khi chinh phục được nàng sẽ toàn tâm toàn ý mà làm một cô vợ nhỏ chăm lo chồng con. Thế nên hắn mới có những ý nghĩ trêu chọc nàng nhằm lưu lại một còn đường có thể sống với tình thế lúc này hắn không mà còn bị động cam chịu thì chỉ còn nước dọn nhà xuống ở với Diêm Vương mà thôi.
“ Tiểu Vũ? Hừ..! Vừa nghe cái tên là đã biết không phải thứ gì tốt rồi với lại ta với ngươi thân thiết lắm hay sao mà phải gọi ngươi thân mật như vậy?” Nàng nhìn vẻ bỡn cợt của hắn khi nói chuyện với mình thì cảm thấy khá là tức giận nói,
Nàng càng ngày càng phát biện nàng không thể nào bình tĩnh khi tiếp xúc với Vũ Tiểu Vũ nữa, ban đầu có lẽ nàng còn có thể trấn tĩnh nhưng thấy hắn càng lúc càng lấn tới càng lúc càng chẳng sợ nàng thì nàng lại càng cảm thấy khá là buồn bực " Hắn lúc này đáng lẽ ra phải là sợ hãi mới đúng vì sao lại có thấy độ như vậy hay là do mình quá dễ dãi với hắn rồi?"
“Này tên ta thì làm sao? Tên ngươi cũng có một chữ Tiểu đó, ngươi nói ta không phải là thứ gì tốt thì ngươi cũng chính là như vậy đó!” Bị nàng chê bai cái tên của mình hắn bực dọc nói lớn.
Nàng chẳng thèm đếm xỉa đến phản ứng của hắn, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào phong cảnh ven đường trong lòng nghĩ "Người ta nói không nghĩ đến sẽ không phiền, ta cứ dửng dưng xem ngươi như không tồn tại xem ngươi làm sao có thế khiến ta tức giận" và sự thật đã chứng mình Vũ Tiểu Vũ sau khi bày đủ mọi cách trêu ghẹo cũng không làm cho Khổng Tiểu Mi chú ý đến bản thân liền cấm đầu cố gắng đi về phía trước, Khổng Tiểu Mi thấy thế liền cười thầm trong bụng "Hừ! Vẫn là bản Tiểu Thư lợi hại hơn ngươi!"
Bốn canh giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng lên tới đỉnh núi, trước mặt bọn họ lúc này là một toà tháp có năm tầng lầu và trước cửa toà tháp này lại có hai lão già tầm bảy tám chục tuổi có dáng đứng uy nghiêm đang canh giữ, một trong hai lão giả thấy hai người Khổng Tiểu Mi liền lên tiếng:
"Hai người các ngươi đến đây có việc gì?"
Khổng Tiểu Mi không nói hai lời liền đưa ra một tấm kim bài có một khắc chữ Khổng cho hai lão già xem, nói:
“Hai vị tộc thúc! Ta đưa tên này đến đây xem điển tích về đại lục, mong hai vị mở cửa Bảo Địa các cho hắn vào xem!”.
“Mặc dù người có lệnh bài của tộc trưởng nhưng hắn không phải tộc nhân của tộc chúng ta, hắn không thể vào...!” Một trong hai lão già lên tiếng nói, giọng nói của hắn rất dứt khoát.
"Đây là ý của Tộc Trưởng, nếu hai vị có ý kiến mời đến gặp Tộc Trưởng nói chuyện còn bây giờ thì mau tránh đường!” Khổng Tiểu Mi cũng đáp lại với giọng đanh thép không khoan nhượng,
“Thôi được rồi! Nếu như là Tộc Trưởng cho phép thì cứ thế mà làm theo không cần phải phiền hà như vậy!” Vị lão giả còn lại lên tiếng đồng ý vì hắn biết tộc trưởng là một kẻ độc tài hay bao che khuyết điểm và đặt biệt là không bao giờ nói lý lẽ cho nên có tìm hắn cũng như không và cũng chính vì thế mà Khổng Tiểu Mi mới không sợ bọn người Trưởng Lão trách tội.
Sau khi lão giả kia đồng ý thì lão giả phản đối lúc nãy cũng không ra tay ngăn cản nữa mà thủ thế mời hai người Khổng Tiểu Mi vào trong.
“Chỗ này có năm tầng, tầng một ngươi có thể xem còn những tầng khác là Bảo Vật của gia tộc ngươi tuyệt đối không thể đe lên nếu như vi phạm cho dù la ta cũng không thể cứu ngươi được còn cái này ngươi cầm đi có chuyện gì thì gọi cho ta ngay, có hiểu chưa?”
Ngay khi vào trong Khổng Tiểu Mi liền giải thích một lượt các nơi cho hắn hiểu rồi đưa một cái ngọc giản truyền tin cho hắn, nàng sợ hắn có thể gặp chuyện phiền toái không cần thiết như lúc trước lại chịu thiệt nên mới làm ra quyết định như thế, sau khi nãy ra ý định này nàng không khỏi giựt mình nghĩ "Ta như thế nào lại lo lắng cho hắn như vậy?"
“Cái này sử dụng như thế nào?” Vũ Tiểu Vũ sau khi nhận lấy ngọc giản liền ngây ngô nhìn cái vật trong tay, miệng lại hỏi Khổng Tiểu Mi.
“Cái này gọi là ngọc giản truyền tin, ngươi đưa một ít linh lực vào kích hoạt trận pháp bên trong liền có thể trò chuyện trực tiếp với ta nhưng đều kiện đầu tiên là ngươi phải ở Huyền Chân đại lục và cách ta không qua một ngàn dặm thì mới có thể liên lạc được” Khổng Tiểu Mi nhìn hắn giải thích.
"Thì ra là một cái điện thoại phiên bản tu chân sao?" Vũ Tiểu Vũ gãi gãi đầu, thần tình ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
“Ta phải làm sao để có thể truyền linh lực cho nó?”
“Ngươi…ngươi! Có phải ngươi muốn ta giết ngươi lắm đúng không? Suốt ngày cứ chăm chọc ta, Hừ!” Khổng Tiểu Mi đùng đùng nỗi giận bỏ đi, nàng cái gì cũng có thể không so đo với hắn nhưng hắn với một thân tu vi như vậy mà không biết làm thế nào sử dụng có phải hắn nghĩ nàng dễ gạt lắm sao.
Nhìn Khổng Tiểu Mi tức giận bỏ đi, hắn cũng không biết làm gì khác hơn là đi vòng quanh những giá sách tìm kiếm những điển tích về đại lục Huyền Chân để tìm hiểu, không gian tầng một này không lớn lắm chung quanh toàn chưng bày những giá sách có lẽ đây chính là những chiến lợi phẩm từ Nhân Tộc bởi vì Yêu Tộc muốn lưu trữ thông tin nào đó đều là dùng ngọc giản để lưu trữ, tuy ở đây nhiều sách nhưng ngọc giản cũng có không ít mục đích của Vũ Tiểu Vũ là tìm hiểu thông tin về Yêu Tộc nên lấy chúng nó làm khởi điểm nhưng khi cầm lên hắn mới bị ai phát hiện mình không thể đọc được thông tin từ trong đó.
“Haiz!” Thở dài hắn nhìn những giá sách nói: “Thôi thì đọc những quyển sách kia vậy những cái ngọc giản này khi nào gặp mặt Khổng Tiểu Mi rồi tính sau, kiếp trước tri thức bao nhiêu thì kiếp này ngu bấy nhiêu đúng là đời người lên voi xuống chó ba mươi năm Hà Đông , ba mươi năm Hà Tây mà”.
Hắn với tay chọn đại một cuốn sách trên giá với cái tên là Bí Sử Đại Lục, hắn mở ra và đọc:
“Đại Lục Huyền Chân có diện tích rất là rộng lớn chia làm ba phần rõ rệt một phần là đất liền, một phần rừng rậm và một phần biển đảo. Phần đất liền là nơi sinh sống của Nhân Tộc, đứng đầu Nhân tộc là Hiên Viên Thiên, hắn vừa là tông chủ của Hiên Viên Tông vừa là Hoàng Đế của Hoàng Thiên Quốc.
Về phần biển đảo nơi đây là khu vực sinh sống chủ yếu của Hải Tộc, tuy nhiên người đứng đầu Hải Tộc lúc bấy giờ lại là một gã Nhân Tộc tên Vương Thánh, hắn được biết đến với ngoại hiệu là Hải Thần (Thần của Hải Tộc) một mình hắn quét ngang cả một vùng biển. Phần còn lại là rừng rậm nơi sinh sống chủ yếu của Yêu Tộc gồm rất nhiều chủng tộc như Thú Tộc, Thụ Tộc….Tuy khác đông về chủng tộc nhưng đứng đầu bọn họ lại chính là Thiên Long Nhất Mạch hậu duệ của Thần Long Tộc từng cai trị Huyền Chân Đại Lục, hắn gọi là Long Bá Thần dưới trướng của hắn có Tứ Linh Thiên Tướng gồm Phượng Hoàng Tộc, Thanh Long Tộc, Bạch Hổ Tộc, Kim Quy Tộc, ba cỗ thế lực lớn chia nhau cai quản Khối Đại Lục này nhưng do khác chủng loài cùng một số nguyên nhân sâu xa nên chiến tranh xảy ra liên miên chưa từng dừng lại bao giờ.
Cách đây một trăm nghìn năm về trước, Yêu Tộc từng một lần thống trị Huyền Chân Đại Lục, khi đó Long Vũ của Thần Long Tộc lãnh đạo Yêu Tộc bành trướng khắp Huyền Chân, lúc đó Nhân Tộc nhỏ bé chỉ là Yêu Nô của Yêu Tộc bị chúng nô dịch khổ sai còn Hải Tộc lại phụ thuộc vào Yêu Tộc làm một chi dưới trướng của bọn chúng mà thôi.
Sau nhiều năm bị khổ sai Nhân Tộc đã vùng lên đấu tranh nhưng rất nhanh bị Yêu Tộc đè bẹp ép cho lâm vào đường cùng, giữa lúc tồn vong đó trong Nhân Tộc lại sản sinh ra một người Anh Hùng tên là Hiên Viên Vân Vũ, từ nhỏ hắn đã thông minh lanh lợi lớn lên lại cơ trí hơn người không biết hắn dùng cách gì lại có thể ăn cắp thành công phương thức tu luyện của bọn Yêu Tộc và giúp Nhân Tộc giành chiến thắng.
Mới đầu bởi vì khác biệt chủng tộc cùng cấu kết thân thể không giống nhau hắn chẳng tài nào tu luyện theo phương thức đánh cắp đó được nên hắn đã bỏ ra một trăm năm thời gian để nghiên cứu Y Đạo tìm hiểu kết cấu thân thể của Nhân Tộc và Yêu Tộc sau đó lại bỏ thêm mấy trăm năm thời gian bế quan thử nghiệm, thông qua rất nhiều phương pháp hắn cũng thành công tạo ra hình thức thổ nạp sơ khai truyền dạy lại cho con cháu cùng nhân loại. Mười ngàn năm sau đó nhân tộc từ vị trí thấp bé không là gì trong mắt Yêu Tộc cùng các chủng tộc khác lần đầu tiên trở mình thành công thoát khỏi sự nô dịch của bọn chúng…..”
Vũ Tiểu Vũ mất ba canh giờ để đọc xong cuốn Bí Sư Đại Lục. Khi hắn kép lại cuốn sách thì trời bên ngoài đã tối ôm, hắn thầm nghĩ “Thằng cha Hiên Viên Vân Vũ này cũng bá đạo quá đi không biết nếu hắn ở tình cảnh như mình thế này thì hắn sẽ làm gì, khi mà mối thù Nhân Yêu không có hồi kết”.
Vì biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian, hắn tranh thủ đọc hết những cuốn sách có thể đọc đến khi cơn mệt mỏi và đói bụng ập đến thì hắn nằm lăn ra ngủ thiếp nhưng khi tỉnh dậy cả người hắn lại đầy tinh lực mệt mọi cùng cảm giác đói đã bay đi đâu mất, chuyện này đối với hắn là một chuyện tốt vì hắn có thể không cần ăn uống đều này giúp cho hắn tiết kiệm được khá nhiều thời gian dù trong lòng hắn vẫn còn khá nhiều nghi hoặc nhưng nghĩ mãi không ra nên hắn không thèm nghĩ nữa tuy hắn không cần ăn uống nhưng cơm nước của hắn vẫn được đều đặn đưa tới.
Thật ra hắn không biết khi hắn vô ý chống cự lại cơn đói và mệt mỏi luồng linh lực trong cơ thể theo bản năng vận chuyện khắp kinh mạch tuần hoàn theo vòng chu thiên trước đó vì vậy đây chẳng khác nào là hắn vừa ngủ vừa tu luyện cho nên cơ thể hắn mới tràn đầy tinh lực.
Sau khi bỏ ra bảy ngày không ngừng nghĩ đọc sách, hắn đã đọc được hơn hai mươi quyền sách đối với Đại Lục này hắn đã bắt đầu có cái nhìn sơ bộ về nó cũng như sự hiểu biết về nó đã đạt đến một mức nhất định nhưng hắn lại khá thất vọng vì chẳng thể tìm được đều gì có ít cho hắn.
Suy nghĩ một hồi hắn cho ra một kết luận:
“Chắc có lẽ cái mình cần nằm trong những ngọc giản kia rồi nhưng mình phải làm sao để đọc được nó đây?”
Hắn đưa tay bắt lấy một cái ngọc giản rồi đưa tới đưa lui trước mặt thử đủ mọi cách, sau đó khi hắn chăm chú nhìn vào cái ngọc giản thật lâu thì một luồng thông tin xẹt qua trong đầu hắn. Hắn bất giác nhớ về những đều hắn đọc từng đọc trong những bộ truyện tiên hiệp hắn thầm suy nghĩ “phải rồi ha chắc cái này phải dùng thần thức mới có thể xem, đúng vậy chính là nó nhưng làm sau để mình vận dụng nó đây! Lại là một vấn đề nan giải”.
Hắn lại tiếp tục chăm chú nhìn ngọc giản nhưng ngoại trừ lần đó ra thì hắn vẫn không thể nào vận dụng được thần thức thêm một lần nào nữa.
Lúc này hắn mệt mỏi ngồi bệt xuống dựa lưng vào giá sách có lẽ do hắn ngồi xuống quá gấp khoảng cách giữa lưng và giá sách lại gần vì thế lực tiếp xúc với giá sách khá mạnh cho nên khiến giá sách rung rinh, ngay khi lưng truyền đến cảm giác đau đớn thì đầu hắn cũng truyền đến một cảm giác tương tự sau thì ra cái giá sách rung rinh đã làm rớt một cuốn sách xuống đầu hắn, khi hắn cầm quyển sách ấy lên cảm quang đầu tiên về nó là nó rất khác biệt so với những cuốn sách khác bởi vì nói là sách nhưng nó lại rất mỏng nếu tình luôn cả bìa chắc tầm năm trang là cùng, bìa sách bám đầy bụi bậm nhưng khi phủi sạch lại nhìn rất mới và đặc biệt trên bìa sách có ghi một tựa đề khá lớn trong rất bắt mắt "Truyền Thuyết Tiêu Dao Tông"
Ngay khi nhìn cái tên Vũ Tiểu Vũ không nhịn được mắng một tiếng:
“Truyền thuyết cl...! Chỉ dăm ba trang là có thể kể về một truyền thuyết hay sao?"
Và khi hắn mở ra bên trong, một cảm giác muốn giết ai đó lại nổi lên bởi vì cả nội dung chỉ đúng có một mặt giấy, tính luôn cả bìa quả nhiên chỉ có sáu mặt giấy, trang giấy đó ghi đúng ba chữ Tiêu Dao Tông không có bất kỳ một giới thiệu nào khác về cái tông môn này bên dưới ba chữ đó ở ngay chính giữa trang giấy có cái gì đó như ẩn như hiện, hắn đưa tay về chỗ đó thì một chuyện bất ngờ xảy ra.
Hắn cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói một giọt máu nhiễu xuống chỗ đó, ngay khi tiếp xúc với quyển sách nó liền bốc hơi tiếp theo đó quyển sách tự bốc cháy khi mà tro bụi bay đi một đồ án lung linh giữa không trung từ từ bay về phía ngực phải của hắn có vẻ như nó muốn khảm vô đó, dù Vũ Tiểu Vũ lấy tay xua đuổi đồ án đó bao nhiêu lần đi nữa cũng đều không thể xui đuổi nó đi cứ như thể nó không tồn tại.
“Bụp”.
Một ánh sáng lé lên hắn bỗng nhiên biến mất, không còn thấy đâu nữa chỉ còn lại những giá sách ở tầng một của Bảo Địa Các mà thôi…..