Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 141 : Kẹo malox

Ngày đăng: 17:11 18/04/20


Băng Tâm đến lớp sớm thì gặp Thiện Ngôn trong lớp từ hồi vụ kia Băng Tâm cũng tránh xa Thiện Ngôn ra luôn nhưng hôm nay cô vừa ngồi vào chỗ thì lại nghe tiếng Thiện Ngôn vang lên:” Vẫn còn giận chuyện kia hả??”.



Băng Tâm nhìn xung quanh không thấy ai khác thì nhướng mày nhìn Thiện Ngôn rồi lấy ngón tay chỉ vào chính mình:” Đang nói chuyện với tôi á hả???”.



Thiện Ngôn cười khổ:” Trong lớp có hai đứa không nói chuyện với cô chẳng lẽ nói chuyện với ma à”.



Cô cái khỉ móc gì…đời này của ta không có thứ đệ tử phản đồ như thế!!!



“ Lỗi của tôi mà nên tôi đâu có dám giận ai”.



“ Con biết lúc đó là con làm sai không nên đối xử với cô kiểu đó nhưng mà con nhỏ kia ghen ra mặt nên con không còn cách nào khác hết”.



Ồ nhận lỗi à???? Muộn cmnr…



Lo mà đi ôm đùi con nhỏ kia xin lỗi đi có nói gì với sư phụ cũng vô ích.



Băng Tâm gật đầu cũng không biểu hiện chút cảm xúc nào:” Uhm thì sao???chuyện cũng đã rồi nói cũng vậy thôi”.



“ Nhưng mà cô cũng rất quá đáng cô không thèm bàn với con chuyện đổi chỗ luôn…cô làm con buồn lắm đó”.



Ừ kệ con chứ!!!



Sao lúc làm người khác buồn không nghĩ đến cảm nhận của người ta đi?!



Thứ người gì đâu mặt dày thấy sợ!!!




Lúc hai đứa vào quán trà sữa gọi nước rồi chuẩn bị ăn cơm thì thấy Đông Quân vác xác tới, con hàng nào đó tỏ vẻ bị bỏ rơi:” Ay, sao đã bảo là đi chung rồi mà vẫn bỏ rơi tui là sao?”.



Băng Tâm:” Tự nhiên mất tích người ta tưởng mấy người nói chơi thôi nên mới đi mua đồ ăn trước chứ bộ”.



Thụy Du phụ họa theo:” Phải đó”.



Đông Quân hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi mua đồ ăn một mình.



Sau khi ăn tối xong ba đứa lấy sách văn ra ngồi học bài, Đông Quân ngu ngu đi bảo Băng Tâm trả bài giùm nên bị “ hộ học cuồng ma” hành hạ tơi tả.



Một lúc sau, sắc mặt Băng Tâm trắng dần, từng cơn đau bao tử truyền tới khiến cô cảm thấy rất khó chịu.



Đông Quân thấy vậy liền hỏi:” Em sao vậy??”.



“ Em không trả bài anh nữa…anh qua nhà thuốc kế bên mua giúp giùm em một thứ được không???”.



Hai mắt của Đông Quân sáng lên như cái đèn pha xe hơi vội gật đầu:” Được được chỉ cần không trả bài nữa thì cái gì anh cũng làm”.



Băng Tâm dở khóc dở cười với con hàng này luôn.



Băng Tâm đưa tiền cho Đông Quân rồi lém lỉnh dặn:“ Anh qua bên đó nói người ta bán một vĩ kẹo malox”.



Đông Quân nhíu mày:”Trời tưởng gì chỉ là kêu anh đi mua kẹo thôi đó hả???”.



Băng Tâm đau đến nổi quạu:” Hỏi nhiều quá cứ nói vậy là người ta bán thôi”.



“ Uhm”.



Thật ra là thuốc chứ không phải kẹo nhưng Băng Tâm vẫn lừa Đông Quân như thế.



Vài phút sau Đông Quân quay lại đưa vĩ thuốc cho Băng Tâm, cô cầm lấy nói cảm ơn rồi lấy thuốc ra gặm.