Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 36 : Trăng máu và câu nói đùa của bí thư

Ngày đăng: 17:09 18/04/20


Khoa học ngày càng tiến bộ nên các nhà thiên văn học dự báo được hiện tượng trăng máu sắp xảy ra và dù bạn có đứng ở bất kỳ vị trí nào trên trái đất cũng có thể nhìn thấy được hiện tượng kỳ lạ này.



Trong lúc học thêm toán, Băng Tâm, Thụy Du, Quỳnh Dao, Uyển Uyển, Linh Đan, Lạc Sa và Thiện Ngôn cứ nôn nao chờ được đi về để xem cái gọi là trăng máu nó như thế nào.



Lúc đi học về Thiện Ngôn đem tập qua cho Đông Quân mượn, cũng tiện đường đi chung nên Băng Tâm và Quỳnh Dao cũng qua nhà của Đông Quân với Thiện Ngôn luôn.



Bốn đứa nhìn lên trời xem trăng máu và nói chuyện vu vơ trên trời dưới đất…



Một lúc sau, Đông Quân nói với Quỳnh Dao: “Nè sắp đến ngày 14 tháng 2 rồi bạn về chuẩn bị quà tặng cho tôi đi nha”.



Đông Quân vừa nói câu đó vừa nhìn Thiện Ngôn mà mỉm cười nên Băng Tâm tưởng là Đông Quân chỉ đang nói đùa để khích Thiện Ngôn thôi... với lại chuyện lần trước chưa biết tường tận đã bắt tội người khác rồi Băng Tâm không muốn lặp lại chuyện này với Đông Quân lần nữa nên cũng chẳng mấy quan tâm đến lời nói gió thoảng mây bay kia.



Bắt đầu học ngoại khóa thay vì học thể dục ở trường thì học sinh sẽ đến thẳng đến hồ bơi để học bơi, con trai và con gái học khác ngày nên cả nhóm tạm chia tay Thiện Ngôn và Đông Quân vào giờ thể dục.



Cả lớp xuống phòng thí nghiệm hóa, không khí vô cùng căng thẳng đến nỗi nghe được tiếng đập cánh của con ruồi bay qua luôn đó chứ, bà cô chủ nhiệm chẳng khác gì bà la sát nên cả lớp đứa nào cũng thấy sợ hãi.



Các thí nghiệm lần lượt được thực hiện, lúc cuối giờ Băng Tâm đang dọn dẹp mấy cái ống nghiệm thì Tuấn Phong bước tới vẻ mặt trông rất hào hứng, anh chàng cầm trên tay hai mảnh giấy quỳ tím mỉm cười hì hì khoe với Băng Tâm:” Ê tôi có được hai mảnh giấy quỳ tím nè”.



Băng Tâm nhếch môi cười vì cái thái độ vui mừng hơi bị quá của Tuấn Phong:” Rồi sao có hai tờ giấy quỳ tím thôi mà vui tới quên cả trời đất luôn đó hả??”.
Băng Tâm thấy lo cho Thiện Ngôn nên hỏi:“Vậy mày trả lời sao?”.



“Tao nói để thời gian trả lời chứ tao không biết nữa, giờ tao phải làm sao đây?”.



“Tao vẫn thấy Thiện Ngôn tốt hơn thật thà nè, chung tình nè…còn Đông Quân thì đủ thứ điều không tốt được mỗi cái mác đẹp trai thôi”.



Những lời của Băng Tâm nói cũng đúng... Đông Quân là cái dạng người thích chinh phục nhưng chinh phục được rồi thì lại nhanh chóng cảm thấy chán…



Ờ thì, cái gì mà quá dễ dàng có được thì người ta lại thường không trân trọng.



Ngặt nỗi với cái vẻ ngoài điển trai của Đông Quân thì không cần cưa mấy đứa con gái cũng tự nguyện đổ nên nó đâu cần phải quý trọng ai, không có người này thì sẽ có người khác thôi.



Đám con gái thì thường mơ tưởng đến mấy soái ca bước ra từ trong ngôn tình…bạn Đông Quân nào đó không hoàn hảo như mấy soái ca kia nhưng mà cũng xem như là hàng tốt hơn những đứa con trai khác nên hiển nhiên Quỳnh Dao cũng hy vọng mình có thể trở thành nữ chính trong đời của soái ca nào đó… mà Đông Quân thì vượt xa tiêu chuẩn mà Quỳnh Dao đặt ra mấy con phố rồi nên hiển nhiên là không đồng ý với lập luận của Băng Tâm.



Quỳnh Dao liền lên tiếng bảo vệ Đông Quân: “Mày nói vậy tao không đồng ý đâu…Thiện Ngôn thua xa Đông Quân về mọi mặt mà… kể cả học vấn lẫn cái mác đẹp trai…mày dám nói không đúng đi…”.



Băng Tâm cứng họng, Đông Quân vượt trội hơn Thiện Ngôn là sự thật nên biết cãi kiểu gì nhưng cô vẫn khuyên Quỳnh Dao: “Tao nghĩ là nên chọn người yêu mình chứ đừng có chọn người mình yêu…”.



“Thì đó bây giờ có hai thằng cùng thích tao, tao biết phải chọn ai đây?”.



“Tao ủng hộ Thiện Ngôn hai tay hai chân luôn”.



“Thôi tao chọn mày”.