Một Mình Yêu Anh

Chương 14 :

Ngày đăng: 11:31 18/04/20


Cô vấp phải cái vỉa hè.



Penelope đã – ít nhất theo ý kiến cô – có một chút duyên dáng hơn hầu hết mọi người công nhận thế. Cô là người khiêu vũ giỏi, có thể chơi piano với những nhịp điệu ngón tay hoàn hảo, và có thể thường xuyên đi xuyên qua một căn phòng đông đúc mà không đụng chạm vào một đám người lạ lùng hay thứ đồ nội thất nào.



Nhưng khi Colin đưa ra lời cầu hôn đơn giản của anh, chân cô – đang trên nửa đường ra khỏi cỗ xe – đã rơi vào không khí, hông trái của cô va vào lề đường, đầu cô đụng phải ngón chân Colin.



“Chúa lòng lành, Penelope,” anh la lên, cúi mình xuống, “Em không sao chứ?”



“Em ổn,” cô cố gắng nói, kiếm tìm xem có cái lỗ nào trên mặt đất đúng ra phải mở ra đâu đó, để cô có thể trườn vào đó và chết đi.



“Em có chắc không?”



“Không có gì đâu, thực đó,” cô trả lời, giữ lấy má cô, thứ mà cô chắc chắn rằng bây giờ in một cái dấu hoàn hảo trên đỉnh chiếc bốt của Colin, “Chỉ hơi ngạc nhiên, có vậy thôi.”



“Tại sao?”



“Tại sao?” cô lặp lại.



“Ừ, tại sao?”



Cô chớp mắt. Một lần, hai lần, rồi lần nữa, “Er… thì, phải có gì xảy ra với sự đề cập đến hôn nhân của anh.”



Anh kéo mạnh cô đứng dậy một cách không kiểu cách, gần như làm trật khớp vai của cô, “À, vậy em đã nghĩ anh sẽ nói gì?”



Cô nhìn chằm chằm vào anh không tin được. Anh có điên không? “Không phải điều đó,” cuối cùng cô trả lời.



“Anh không phải là gã hoàn toàn cục mịch đâu.” Anh lầm bầm.



Cô phủi bụi và sỏi ra khỏi tay áo, “Em chưa bao giờ nói anh thế, em chỉ…”



“Anh có thể đảm bảo với em,” Anh tiếp, giờ nhìn anh bị xúc phạm đến chết được, “rằng anh không cư xử như anh đã làm thế với một người phụ nữ mà anh không định trao lời cầu hôn.”



Miệng Penelope rớt xuống, bỏ mặc cảm giác khá giống một người cau có của cô.



“Em không có câu trả lời à?” Anh hỏi.



“Em chỉ đang cố tìm xem anh đã nói gì.” Cô thú nhận.



Anh đặt tay lên hông và nhìn chằm chằm vào cô với một quyết định thiếu sự ham thích.



“Anh phải thừa nhận,” cô nói, cằm cô gằm xuống cho đến khi qua rèm mi cô để ý thấy anh hơi hồ nghi, “nó có vẻ nghe giống như anh đã, er – anh nói sao nhỉ – trao lời cầu hôn trước đó.”



Anh quắc mắt với cô, “Tất nhiên anh không có. Bây giờ, nắm lấy tay anh trước khi trời đổ mưa.”



Cô nhìn lên bầu trời xanh trong sáng.



“Với cái tốc độ đó của em,” anh nói thiếu kiên nhẫn, “chúng ta sẽ ở đây cả mấy ngày.”



“Em… à… “ cô cố gắng làm thông cổ mình, “Chắc chắn anh phải tha lỗi cho em vì đã thiếu bình tĩnh với sự ngạc nhiên ghê gớm như vậy.”



“Bây giờ ai đang nói loanh quanh đây.”



“Thứ lỗi cho em.”



Tay anh siết chặt trên tay cô, “Hãy cứ đi tiếp.”



“Colin!” cô gần như rít lên, bước hụt chân khi cô leo lên cầu thang,”Anh có chắc… “



“Không phải lúc này,” anh nói, gần như vui vẻ. Anh có vẻ khá hài lòng với chính mình, điều đó làm cô bối rối, bởi vì cô sẽ đánh cược toàn bộ tài sản của cô – và như là Lady Whistledown, cô đã tích lũy một tài sản khá lớn – rằng anh không định hỏi cô cưới anh cho đến khi xe của anh dừng lại trước cửa nhà cô.



Có lẽ sẽ chẳng có đến một từ nào rời khỏi môi anh.



Anh quay sang cô, “Anh có cần gõ cửa không?”



“Không, em…”



Anh vẫn gõ cửa, hay gần như đấm vào cửa, nếu ai đó muốn tường tận về nó.



“Briarly,” Penelope nói qua một nụ cười khi người quản gia mở cửa đón họ.



“Cô Penelope,” ông ta lẩm bẩm, một bên mày nhướn lên ngạc nhiên. Ông ta gật đầu với Colin, “Ngài Bridgerton.”



“Quý bà Featherington có nhà không?” Colin hỏi cộc cằn.



“Có, nhưng… “



“Xuất sắc,” Colin xông vào, kéo Penelope theo với anh.



“Bà ấy đâu?”



“Trong phòng vẽ, nhưng tôi nên nói với ngài… “



Nhưng Colin đã trên nửa đường đi xuống sảnh, Penelope bước ngay sau anh. (Không phải vì cô có thể ở bất cứ nơi nào khác, cứ nhìn cách tay anh nắm khá chặt quanh cánh tay trên của cô xem).



“Ngài Bridgerton,” người quản gia kêu lên, nghe có chút hoang mang.
Portia Featherington nhảy lên trên hai chân, chạy tới cửa và thực sự la hoảng lên như một bà hàng cá, “Fecility! Fecility!”



“Ôi, mẹ.” Penelope rên rỉ, nhắm hai mắt lại.



“Tại sao bà lại kêu gọi Fecility?” Colin hỏi, đứng lên.



Quý bà Featherington quay sang anh hơi thách đố, “Không phải anh muốn cưới Fecility sao?”



Colin thực sự nghĩ anh muốn bệnh, “Không, lạy Chúa tôi, tôi không muốn cưới Fecility,” anh nạt, “Nếu tôi có muốn cưới Fecility, tôi khó mà bảo cô ấy đi lên gác lấy mấy cái tranh màu nước chết tiệt của cô ấy, không phải sao?”



Anh nhìn chằm chằm khủng bố vào bà, rồi chuyển sang phẫn nộ. “Penelope,” anh nói, tóm lấy tay cô và kéo cô đến khi cô sát lại bên cạnh anh, “Tôi muốn cưới Penelope.”



“Penelope?” quý bà Featherington lặp lại, “Nhưng…”



“Nhưng gì?” anh cắt ngang, giọng anh hoàn toàn đe dọa.



“Nhưng… nhưng… “



“Được rồi mà, Colin,” Penelope nói vội vàng, “Em… “



“Không, nó không được gì cả,” anh bùng nổ, “Anh chưa bao giờ đưa ra dấu hiệu nào là anh ít nhất hơi có hứng thú với Fecility.”



Fecility xuất hiện ở cánh cửa, lấy tay che lên miệng cô và nhanh chóng biến mất, khôn ngoan đóng cánh cửa đằng sau cô.



“Vâng,” Penelope nói xoa dịu, bắn một cái nhìn nhanh vào mẹ cô, “nhưng Fecility chưa cưới, và… “



“Em cũng vậy,” anh chỉ ra.



“Em biết, nhưng em lớn rồi, và… “



“Và Fecility còn vị thành niên,” anh gạt đi, “Chúa tôi, cưới cô ấy sẽ giống như lấy Hyacinth vậy.”



“Er, trừ ra sự loạn luân,” Penelope nói.



Anh cho cô một cái nhìn cực kỳ không hài lòng.



“Phải,” cô nói, hầu như là để phá vỡ im lặng, “Nó chỉ là một sự hiểu lầm kinh khủng, phải không?”



Không ai nói gì. Penelope nhìn Colin nài nỉ, “Phải không?”



“Nó chắc chắn là thế.” Anh lầm bầm.



Cô quay sang mẹ, “Mẹ à?”



“Penelope?” bà lẩm bẩm, và Penelope biết rằng mẹ cô không phải đang hỏi cô, đúng hơn, bà vẫn đang biểu lộ sự không tin tưởng rằng Colin lại muốn cưới cô.



Và ồ, nhưng nó tổn thương rất nhiều. Bạn có nghĩ là bà ấy sẽ quen với điều đó ngay bây giờ sao.



“Con muốn cưới ngài Bridgerton.” Penelope nói, cố gắng kêu gọi lại lòng tự trọng nhiều như cô có thể. “Anh ấy hỏi con, và con nói vâng.”



“À, dĩ nhiên con sẽ nói vâng,” mẹ cô trả đũa, “Con sẽ là một đứa ngốc nếu nói không.”



“Quý bà Featherington,” Colin nói sít sao, “Tôi đề nghị bà bắt đầu đối xử với vợ chưa cưới của tôi tôn trọng hơn một chút.”



“Colin, không cần thế đâu,” Penelope nói, đặt bàn tay cô lên tay anh, nhưng sự thực là – trái tim cô đang bay vút lên. Anh có thể không yêu cô, nhưng anh quan tâm đến cô. Không có người đàn ông nào che chở cho một phụ nữ với sự bảo vệ mãnh liệt như vậy mà lại không quan tâm đến cô ấy dù chỉ một chút.



“Nó là cần thiết,” anh quay lại, “Lạy Chúa, Penelope, anh đến cùng em. Anh đã làm rất rõ là anh yêu cầu sự có mặt của em trong phòng, và anh đặc biệt đẩy Fecility ra khỏi cửa để đi lấy tranh màu nước của cô ấy. Cái quái gì trên trái đất này ai đó lại nghĩ là anh muốn Fecility?”



Quý bà Featherington mở rồi ngậm miệng lại vài lần trước khi cuối cùng bà nói, “Tôi yêu Penelope, dĩ nhiên, nhưng… “



“Nhưng bà có biết cô ấy không?” anh bắn lại, “Cô ấy đáng yêu và thông minh và có khiếu hài hước. Ai sẽ không muốn cưới một người phụ nữ như thế?”



Penelope sẽ tan chảy xuống nền nhà nếu không phải cô đang bị tay anh nắm giữ. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm, không quan tâm nếu mẹ cô có nghe thấy, cũng không thực sự để ý nếu Colin nghe được cô. Cách nào đó cô phải nói ra những từ ấy cho mình.



Không phải cô đã nghĩ cô là gì.



Khuôn mặt Lady Danbury bơi lượn trước mắt cô, biểu hiện của bà ấm áp và một chút láu cá.



Vài thứ hơn thế. Có thể Penelope là vài thứ hơn thế nữa, và có thể Colin là người duy nhất nhận ra điều đó.



Nó làm cô yêu anh nhiều hơn tất cả.



Mẹ cô lấy lại giọng nói, rồi bước tới và ôm lấy Penelope. Nó là, đầu tiên, một cái ôm ngập ngừng từ cả hai phía, nhưng rồi Portia xiết chặt tay bà quanh đứa con gái thứ ba, và với một tiếng kêu tắc nghẹn, Penelope thấy mình ôm lại mẹ với cùng sự xiết chặt.



“Mẹ yêu con, Penelope,” Portia nói, “và mẹ rất vui lòng vì con.” Bà lùi lại và chùi một giọt nước trong mắt bà. “Mẹ sẽ cô đơn khi không có con, dĩ nhiên, vì mẹ đã nghĩ chúng ta sẽ già đi bên nhau, nhưng đây là điều tốt nhất cho con, và đó, mẹ giả sử, là những gì một người mẹ mong muốn.”



Penelope khịt mũi mạnh một cái, rồi quờ quạng tìm chiếc khăn tay của Colin, thứ mà anh rút sẵn từ trong túi và đang giơ ra trước mặt cô.



“Con sẽ học được một ngày nào đó,” Portia nói, vỗ vỗ lên tay cô. Bà quay về phía Colin và nói, “Chúng ta vui thích chào đón con vào gia đình.”



Anh gật đầu, không thực sự đầm ấm, nhưng Penelope nghĩ anh đã khá nỗ lực xem xét việc anh vừa mới giận dữ như thế nào ngay lúc trước.



Penelope mỉm cười và siết chặt tay anh, ý thức rằng cô đã dấn mình vào cuộc phiêu lưu của đời mình.