Một Mình Yêu Anh
Chương 12 :
Ngày đăng: 11:31 18/04/20
Các bà mẹ mối mai đều nhất
loạt cao hứng – công tử Colin Bridgerton đã trở về từ Hy Lạp!
Cho những độc giả đáng
mến (và vô tri) vừa mới đến thành phố năm nay, Mr. Bridgerton là người thứ ba
trong chuỗi tám người con thần thoại của dòng họ Bridgerton (vì vậy mà chàng tên
là Colin, bắt đầu với chữ C; sau Anthony và Benedict, và trước Daphne, Eloise,
Francesca, Gregory, và Hyacinth.)
Mặc dù tam công tử
Bridgerton không có tước vị và chắc sẽ không bao giờ có (chàng đứng thứ bảy
trong những người thừa kế chức tử tước Bridgerton, sau hai con trai của vị tử
tước đương thời, anh trai Benedict, và ba người con trai), chàng vẫn là một
trong những con mồi sáng giá của mùa này, bởi gia tài, khuôn mặt, vóc dáng, và
hơn hết là, mỵ lực.
Tuy nhiên, thật khó
đoán được chàng có chịu khuất phục hôn nhân vào mùa này hay không; chàng chắc
chắn đã quá tuổi kết hôn (ba mươi ba), nhưng chưa bao giờ lộ sự quan tâm mật
thiết với tiểu thơ danh giá nào, và vấn đề càng phức tạp hơn khi chàng có một
thói quen kinh khủng là rời Luân Đôn trong tích tắc, đi tìm một nơi kỳ thú nào
đó.
“Con xem này!” Portia Featherington hét. “Colin Bridgerton
đã về!”
Penelope ngừng khâu vá và ngước lên. Mẹ cô đang nắm chặt tờ
báo Lady Whistledown’s Society Papers
mới nhất theo cách mà Penelope đang nắm, nói không ngoa, một sợi dây thừng khi
đang bị treo lơ lửng trên một tòa nhà cao. “Con biết,” cô khẽ nói.
Portia cau mặt. Bà ghét nhất khi có người – bất cứ ai – biết
tin đồn trước bà. “Làm sao mà con đọc tờ Whistledown
trước mẹ được? Mẹ đã dặn Briarly để nó cho mẹ và không cho ai đụng …”
“Con đâu có đọc tờ Whistledown,”
Penelope ngắt lời, trước khi mẹ cô khiển trách người quản gia tội nghiệp.
“Felicity nói với con. Vào trưa hôm qua. Hyacinth Bridgerton bảo nó.”
“Em con hay đến nhà Bridgerton chơi nhỉ.”
“Con cũng vậy mà,” Penelope nói, không biết mẹ muốn ám chỉ
gì.
Portia vỗ ngón tay lên má, thói quen của bà khi đang âm mưu
điều nào đó. “Colin Bridgerton đã đến tuổi phải lấy vợ rồi.”
Penelope chớp chớp trước khi trố mắt ra. “Colin Bridgerton
sẽ không lấy Felicity!”
Portia nhún vai. “Nhiều chuyện lạ hơn đã xảy ra.”
“Con chưa từng thấy,” Penelope khẽ nói.
“Anthony Bridgerton cưới cái cô Kate Sheffield, và cô ta còn
kém hơn con.”
Điều đó không chính xác lắm; Penelope nghĩ là hai người họ
cùng hạng với nhau trên bậc thang xã hội. Nhưng nói với mẹ điều này không có ý nghĩa
gì, bà có lẽ đang nghĩ rằng bà đã khen cô con gái thứ ba khi nói nó không phải
là cô gái kém nhất mùa đó.
Penelope thấy môi mình mím chặt lại. Những lời “khen” của mẹ
cô thường đau hơn cả ong chích.
“Đừng cho là mẹ chê con,” Portia nói, đột ngột tỏ vẻ quan
tâm. “Sự thật thì mẹ mừng vì con sống độc thân. Trừ các con ra, mẹ chỉ có một
mình trên đời, và biết rằng một trong các con sẽ chăm sóc cho mẹ trong lúc tuổi
già sức yếu là một sự an ủi lớn cho mẹ.”
Hình ảnh về tương lai hiện ra trước mắt Penelope – tương lai
như mẹ mô tả – và cô đột ngột muốn chạy ra đường và cưới ngay gã chùi bồ hóng
ngoài ngõ. Cô từ lâu đã quyết sống độc thân suốt đời, nhưng luôn tưởng tượng sẽ
sống trong một ngôi nhà nhỏ của riêng mình trên thảo nguyên. Hay là một căn nhà
ấm cúng gần biển.
Nhưng gần đây trong các buổi trò chuyện Portia lại hay chêm
vài gợi ý về tương lai ở tuổi xế chiều, và nhắn nhe bà đã may mắn thế nào khi
có Penelope chăm sóc. Không cần biết cả Prudence và Philippa đều kết hôn với hai
quý ông giàu có và sở hữu quĩ to lớn đủ để săn sóc cho mọi tiện nghi của mẹ.
Hay là chính bà Portia cũng có tài sản của riêng mình; khi gia đình bà đặt tiền
hồi môn, họ đã để một phần tư số đó là tài khoản cá nhân cho bà.
Không, khi Portia nói về việc được “chăm sóc,” bà không có ý
nói về tiền bạc. Cái Portia muốn là một nô lệ.
Penelope thở dài. Trong tâm trí mình, cô đang nghiêm khắc
với mẹ thái quá. Cô thường làm thế. Mẹ rất yêu mến cô. Cô biết bà yêu cô. Và cô
yêu mẹ mình.
Chỉ là đôi khi cô không ưa
mẹ nhiều.
Hi vọng điều đó không làm cô thành một người xấu. Nhưng thật
đó, mẹ có thể làm người con tốt nhất, kiên nhẫn nhất nổi giận, và Penelope phải
là người đầu tiên thú nhận rằng, mình là người có lúc rất chua cay.
“Sao con lại nghĩ Colin sẽ không lấy Felicity?” Portia hỏi.
Penelope giật mình nhìn lên. Cô tưởng họ đã bàn việc đó xong
rồi. Đáng lẽ cô phải biết. Mẹ là người rất dai dẳng. “À,” cô chầm chậm nói, “để
xem nào, con bé trẻ hơn ảnh mười hai tuổi.”
“Pfft,” Portia đáp, tay vẫy vẫy xua đi. “Điều đó có là gì,
và con biết mà.”
Penelope nhăn mặt, rồi súyt xoa khi ngẫu nhiên bị kim đâm vào
tay.
“Hơn nữa,” Portia tiếp tục vui vẻ, “cậu …” – bà ngó xuống tờ
Whistledown để tìm cho được tuổi
chính xác của anh – “đã ba mươi ba! Làm sao mà cậu ta tránh được mười hai tuổi
khác nhau giữa hai vợ chồng? Con không nghĩ là cậu ta sẽ lấy người bằng tuổi con chớ.”
Penenlope mút ngón tay bị thương, dù biết rằng cử chỉ đó rất
quê mùa. Nhưng cô cần phải đặt cái gì đó vào miệng để không thốt ra một lời gì
đó kinh khủng, ghê gớm, và đầy thù hằn.
Mẹ cô nói rất đúng. Nhiều hôn nhân của giới thượng lưu – có
lẽ là hầu hết – đều có đàn ông cưới các cô gái trẻ hơn họ mười tuổi hoặc nhiều
hơn. Nhưng độ tuổi giữa Colin và Felicity dường như là xa hơn, có lẽ là vì …
Penelope không kềm được nét kinh tởm trên mặt. “Con bé như
là một đứa em của anh ấy vậy. Một đứa em gái nhỏ.”
“Penelope. Mẹ không nghĩ …”
“Gần như là loạn luân,” Penelope lầm bầm.
“Nói gì cơ?”
Penelope cầm lấy kim chỉ lần nữa. “Không có gì.”
“Mẹ nghe con nói gì mà.”
Penelope lắc đầu. “Con đã hắng giọng. Có lẽ mẹ nghe…”
“Mẹ nghe con nói gì đó. Mẹ chắc chắn!”
Penelope rên lên. Cuộc sống tương lai hiện lên, dài đăng
đẳng và chán ngắt phía trước. “Mẹ à,” cô nói, với sự kiên nhẫn, nếu không phải
của vị thánh, thì ít nhất cũng là của một nữ tu sĩ sùng đạo, “Felicity đã gần
như đính hôn với cậu Albansdale rồi.”
Portaion bắt đầu chà hai tay vào nhau. “Nó sẽ không đính hôn
địa vị của họ – không bao giờ biết được người thân đã chết hay còn sống, lúc
nào cũng thấp thỏm chờ đợi tiếng gõ cửa của người đưa thư – điều đó vẫn không
đủ mạnh để giữ chân anh ở Anh Quốc.
Cứ lâu lâu, anh chỉ đơn giản phải đi. Không có cách nào khác hơn để giải thích.
Thoát khỏi xã hội thượng lưu, chỉ nghĩ đến anh như là một
lãng tử đáng yêu và không hơn, khỏi Anh Quốc, nơi khuyến khích những người con
trai thứ xung quân hay tu đạo, không có cái nào hợp với tính tình của anh. Ngay
cả thoát khỏi gia đình, những người yêu anh vô điều kiện nhưng không hề biết
điều anh thực sự muốn, tận sâu trong tâm hồn, là được làm cái gì đó.
Anh cả Anthony giữ chức vụ tử tước, và với danh phận đó là
trách nhiệm khổng lồ. Anh trông nom bất động sản, quản lý tiền bạc của gia
đình, và chăm sóc cho vô số tá điền và gia nhân. Benedict, người anh thứ hai
chỉ lớn hơn bốn tuổi, là một họa sĩ lừng danh. Anh ấy bắt đầu với giấy và bút
chì, nhưng với sự khuyến khích của vợ đã tiến lên vẽ tranh sơn dầu. Một trong
những bức tranh phong cảnh của anh ấy giờ đây đang treo trong Phòng Triển Lãm
Quốc Gia.
Anthony sẽ mãi mãi được nhớ đến trong gia phổ là đệ thất tử
tước Bridgerton. Benedict sẽ sống mãi trong những bức họa của anh ấy, rất lâu
sau khi anh ấy đã qua đời.
Nhưng Colin không có gì cả. Anh quản lý một gia sản nhỏ được
thừa kế và anh tham dự tiệc tùng. Anh không bao giờ tưởng đến việc nói là anh
đã không vui vẻ, nhưng có nhiều lúc anh chỉ muốn có một cái gì đó hơn là vui
vẻ.
Anh muốn một mục đích.
Anh muốn một di sản.
Anh muốn, nếu không để biết chắc thì ít nhất cũng để hi
vọng, rằng khi anh qua đời, anh sẽ được tưởng nhớ đến trong một cách khác hơn
là là trong tờ báo Society Papers của Lady Whistledown.
“Colin?” tiếng anh trai vang lên dò hỏi.
Colin quay lại và chớp mắt. Chắc chắn là Anthony đã hỏi anh
một câu gì đó, nhưng đâu đó trong cái đầu óc lơ mơ của mình, anh quên mất.
“Ồ. Há.” Colin hắng giọng. “Em sẽ ở đây đến hết mùa, ít
nhất.”
Anthony không nói gì, nhưng thật khó để không chú ý đến vẻ
thỏa mãn trên gương mặt anh ấy.
“Nếu không phải lý do nào khác,” Colin tiếp, nụ cười danh
tiếng đóng trên mặt, “phải có ai đó chiều chuộng các con của anh chứ. Em không
nghĩ bé Charlotte có đủ búp bê.”
“Chỉ có năm mươi con thôi,” Anthony đồng ý với giọng không
lộ biểu tình nào. “Con bé bị bỏ bê lắm.”
“Sinh nhật bé vào cuối tháng này, đúng không? Em sẽ phải bỏ
bê nó thêm vậy.”
“Nhắc đến sinh nhật,” Anthony nói, an tọa vào cái ghế khổng
lồ sau bàn, “sinh nhật mẹ là một tuần sau Chủ Nhật này đấy.”
“Anh nghĩ em nhanh chóng về đây là vì sao chứ?”
Anthony nhướng mày, và Colin có ấn tượng đặc biệt là anh ấy
đang quyết định nếu Colin đã thực sự nhanh chóng về nhà dự sinh nhật của mẹ,
hay chỉ đơn giản là anh đã lợi dụng một thời điểm tốt.
“Tụi anh đang tổ chức một dạ tiệc cho mẹ,” Anthony nói.
“Mẹ để anh sao?” Theo kinh nghiệm của Colin thì phụ nữ đến
một tuổi nào đó thì không còn thích tiệc mừng sinh nhật nữa. Và mặc dù mẹ anh
vẫn còn rất đáng yêu, bà chắc chắn đến một tuổi nào đó rồi.
“Tụi anh bị ép phải sử dụng kế uy hiếp,” Anthony thú nhận.
“Mẹ phải đồng ý buổi tiệc nếu không tụi anh sẽ tiết lộ tuổi thật của mẹ.”
Colin không nên hớp một hớp rượu brandy khi ấy; anh phát sặc
và chỉ gần tránh được trong đường tơ kẻ tóc không phun ra khắp người anh cả.
“Em muốn thấy cảnh ấy quá.”
Anthony mở miệng cười thỏa mãn. “Đó là một chiến lược thiên
tài của anh.”
Colin nốc hết ly rượu của mình. “Anh nghĩ coi, bao nhiêu cơ
hội trong đó là mẹ sẽ không dùng buổi dạ hội để tìm vợ cho em?”
“Rất nhỏ.”
“Em nghĩ thế.”
Anthony dựa vào ghế. “Em đã ba mươi ba tuổi rồi, Colin…”
Colin nhìn anh không tin. “Ối trời, đừng nói là anh cũng bắt đầu đấy nhé.”
“Anh không thèm đâu. Anh chỉ muốn góp ý cậu nên để ý một
chút trong mùa này thôi. Không cần phải tích cực tìm kiếm, nhưng không mất mát gì
để nghĩ tới khả năng đó cả.”
Colin liếc ra cửa, tìm cách đi qua đó trong khoảng thời gian
sớm nhất. “Em xin khẳng định với anh là em không ghét ý tưởng hôn nhân chút
nào.”
“Anh không nghĩ cậu như thế,” Anthony phản đối.
“Em chỉ không thấy có lý do gì để vội cả.”
“Không bao giờ có lý do để vội,” Anthony đáp. “À, hiếm khi.
Chỉ chiều mẹ thôi, được không?”
Colin không nhận ra anh đang nắm giữ ly rượu không cho đến
khi nó lọt qua khẽ tay anh và rơi xoảng xuống thảm lót sàn. “Chúa ơi,” anh thì
thầm, “mẹ bệnh ư?”
“Không!” Anthony nói, sự ngạc nhiên làm giọng anh trở nên to
tiếng và mạnh mẽ. “Mẹ sẽ thọ hơn chúng ta, anh chắc chắn thế.”
“Vậy thì chuyện này là ý gì?”
Anthony thở dài. “Anh chỉ muốn cậu hạnh phúc.”
“Em hạnh phúc,” Colin khẳng định.
“Thật sao?”
“Thật, em là người đàn ông hạnh phúc nhất Luân Đôn. Đọc Lady
Whistledown là biết. Bà ấy sẽ nói với anh như vậy.”
Anthony liếc nhìn tờ báo trên bàn.
“Ồ, có thể không phải tờ này, nhưng bất cứ tờ nào năm ngoái.
Em đã được gọi là đầy mỵ lực nhiều hơn những lần Phu nhân Danbury
được gọi là đa sự, và cả hai ta đều biết đó là kỳ công như thế nào.”
“Mỵ lực đâu cần thiết nghĩa là hạnh phúc,” Anthony nói nhẹ
nhàng.
“Em không có giờ để tán chuyện này,” Colin càu nhàu. Cánh
cửa chưa bao giờ trông đẹp đến thế.
“Nếu cậu thật sự hạnh phúc,” Anthony khăng khăng, “cậu sẽ
không đi hoài.”
Colin dừng lại, tay đặt trên nắm cửa. “Anthony, em thích đi du lịch.”
“Liên miên?”
“Em phải, nếu không thì em đã chả đi.”
“Một câu nói lẫn tránh mà anh từng nghe.”
“Và đây” – Colin nhìn anh trai, miệng nở nụ
cười tà quái – “là một chiến lược lẩn tránh.”
“Colin!”
Nhưng anh đã đi khỏi phòng rồi.