Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 25 : Thành viên mới của fandom thực sự vô cùng điên cuồng

Ngày đăng: 01:11 19/04/20


Ngón tay thon dài của Mạnh Phồn gõ nhịp trên mặt bàn, đưa tài liệu trong tay cho Yến Nhất xem, phân tích: “Anh xem, đầu tiên là chó địa ngục xuất hiện, sinh vật này thuộc đẳng cấp thấp nhất trong ác ma, theo như ghi chép trên tài liệu, 25 năm trước cánh cổng địa ngục bị kết giới phong tỏa, nếu hiện tại vẫn hoàn toàn trong trạng thái phong ấn thì chó địa ngục không thể nào chạy ra được, vì vậy có thể cho rằng sức mạnh của kết giới đang yếu đi…”.



Kết giới của địa ngục và nhân gian do người am hiểu về kết giới trong những thợ săn quái vật tạo ra, kết giới giống như phong ấn bằng lưới, các sinh vật nhỏ và ma lực yếu kém có thể qua khe hở kết giới lén lút đi qua đi lại, nhưng sinh vật to lớn hoặc ma lực mạnh thì sẽ bị ngăn cách đằng sau kết giới.



“Nói cách khác…”. Ánh mắt Yến Nhất hơi tỏa sáng, lộ ra chút hưng phấn không rõ, “Có sinh vật lớn nào đó muốn ra ngoài?”.



“Chắc là vậy, hơn nữa có liên quan mật thiết đến các nhân cách phụ của anh”. Mạnh Phồn xoa xoa vành mắt khô khốc, vứt cho Yến Nhất một xấp tài liệu dày, “Đây là ghi chép trận chiến truy quét ác ma 25 năm trước, anh tự xem đi”.



Mặc dù vì vấn đề quyền hạn của Ngô Liệt nên trong ghi chép hình như có một số tin tức quan trọng bị giấu đi, nhưng cũng có thể hiểu được đại khái, Mạnh Phồn đỡ phải phí lời giải thích với Yến Nhất từ đầu đến cuối một lượt.



“Nói không chừng thực ra tôi là Đại ma vương cũng nên”. Yến Nhất nhận tài liệu, dán lên tai Mạnh Phồn thấp giọng nói, “Mất đi ký ức từ 25 năm trước, trở thành người bình thường”.



“Nếu thế thật anh định làm gì? Chiếm thế giới hả?”. Mạnh Phồn lập tức trợn trắng mắt.



“Không, thế giới tính là gì”. Yến Nhất cười, cố ý đè thấp giọng nói từ tính khiến con tim run rẩy, “Chiếm được anh là đủ rồi”.



Mẹ nó một ngày không chọc tôi cả người ngứa ngáy phải không? Mạnh Phồn khí huyết sôi trào, đứng phắt dậy bưng hai cốc cà phê rỗng đi ra ngoài cửa, muốn tỏ vẻ không quan tâm nhưng nói chuyện đã không còn lưu loát: “Yến tiên sinh, anh, anh…mau xem tài liệu!”.



Yến Nhất nhìn theo bóng lưng rõ ràng đã xù lông của đối phương, trong mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa.



Mà đầu sỏ Long Dực hại hai người phải nát óc nghiên cứu, lúc này đang uy nghiêm ngồi trên ngai vàng, cùng Hydra dùng quả cầu thủy tinh xem phim truyền hình.



Quả cầu thủy tinh ma pháp đặc chế chiếu hình ảnh rõ nét trên tường, hiệu quả có thể so với màn hình lớn trong rạp phim!



Bọn họ đang xem một bộ phim hài hồi trước nổi tiếng khắp mọi nơi — “Cô ấy là rồng”.



Phim kể về một công chúa rồng hóa thành người ẩn nấp trong nhân gian mưu đồ dẫn đầu đoàn con rồng cháu rồng chinh phục thế giới, kết quả không những liên tục xảy ra biến cố mà cuồi cùng còn bị nam chính ngây ngô chinh phục lại, từ đó hai người sống hạnh phúc ngọt ngào mãi mãi về sau, bởi vì tình tiết cực kì thú vị thoải mái, hơn nữa nam nữ chính đẹp đôi muốn chết, vì vậy bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết mạng này nhanh chóng nổi tiếng, kéo theo nam chính từ một ngôi sao hạng ba vô danh trở thành tiểu thịt tươi nhà nhà đều biết!




Thế là hôm nay Phương Kỳ mượn danh do thám, chạy đến trường quay lén đưa đồ ăn cho Yến Tử Hoàn.



Sau khi hai người giao nhận hoàn tất, Yến Tử Hoàn bình tĩnh khóa mình trong phòng hóa trang, chỉ mặc một chiếc quần lót dùng để quay hình, mỗi miếng một cái bánh bao xá xíu, ăn vội ăn vàng, vừa ăn vừa ngắm cặp mông mặc quần lót cao cấp trong gương, mượt mà, cong vểnh, trắng nõn, một trăm cái nâng chân mỗi ngày quả thực không phí công! Yến tiểu béo thỏa mãn giơ ngón tay hình chữ V vào gương, hồn nhiên không biết hành động lúc này của mình đã đồng bộ truyền tới quả cầu thủy tinh của Hydra, được phóng to gấp mười lần chiếu trên bức tường đối diện Long Dực.



Long Dực nhìn chằm chằm quần lót của Yến Tử Hoàn, chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc rơi vào trầm tư.



Hydra:…



Thành viên mới của fandom thực sự vô cùng điên cuồng.



“Có người không?”. Thời gian nghỉ ngơi Yến Tử Hoàn đột nhiên biến mất, Tưởng tiên sinh cảnh giác cao độ đang định kiểm tra phòng hóa trang, bỗng vai bị ai vỗ một cái, vừa quay đầu đã thấy Phương Kỳ đứng sau lưng mình, cười hiện ra hai má lúm đồng tiền, cực kì ngọt ngào.



Tưởng tiên sinh nháy mắt bị ngọt tới mức không cưỡng lại được sững người ba giây, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”.



“Tôi đến…xem”. Phương Kỳ vô cùng chột dạ.



“Xem ai?”. Tưởng Phi rút bàn tay đang đặt trên cửa phòng hóa trang.



Không thể nói là xem Yến Tử Hoàn được, như vậy quá rõ ràng, thế là cái đầu nhỏ của hamster đinh một tiếng chập mạch rồi: “…Không biết”.



Không biết? Tưởng Phi trầm mặc một chốc, bỗng nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ : “Cậu chờ ở đây, quay xong tôi đưa cậu đi ăn ngon”.



Mặc dù không biết tại sao đối phương lại muốn đưa mình đi ăn đồ ngon nhưng ăn ngon quả thực không thể tốt hơn, mà bạn ăn còn có thể thoát giám thị tự do một lát, thực sự là một công đôi việc, thế là Phương Kỳ ngốc nghếch gật đầu: “Được”.



Tưởng tiên sinh hoàn toàn không khống chế được ham muốn trong mình, giơ tay xoa nhẹ lông trên đầu hamster.