Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 36 : Hai dấu răng tượng trưng cho tình yêu
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Mạnh Phồn được Yến Nhất đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt.
Yến Nhất nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống đầu, dịu dàng hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu dấu…”.
“Có thể đổi bài khác không?”. Tim Mạnh Phồn đập loạn.
Yêu dấu gì gì đó, bảo bối gì gì đó, người này sao có thể hát một bài hát ru như tình ca vậy chứ?
“Được thôi”. Yến Nhất nghe lời, “Thỏ con ngoan nào, mau mở cửa ra, tôi phải đi vào…”.
“Đổi!”. Mạnh Phồn kéo chăn che đầu.
Chữ “cửa” và chữ “vào” tại sao phải đọc rõ như vậy? Anh muốn mở cửa nào đi vào đâu thế hả! Đến nhạc thiếu nhi cũng hát thành dâm đãng như vậy mà được sao?
Yến Nhất cười sặc sụa, giơ tay vỗ nhè nhẹ Mạnh Phồn: “Anh không hát nữa, em đếm cừu đi, anh vỗ cho em đếm”.
Mạnh Phồn: “Hừ!”.
Yến Nhất vô tội: “Phồn Phồn lại suy nghĩ lung tung nữa rồi”.
Mạnh Phồn vươn một cánh tay ra từ trong chăn, giơ ngón giữa với Yến Nhất, sau đó yên tâm nhắm mắt bắt đầu đếm.
Một Yến Nhất, hai Yến Nhất, ba Yến Nhất…
Sau khi đếm tới khoảng hơn một trăm, Mạnh Phồn ngủ thành công.
Yến Nhất chậm rãi ngáp một cái, cũng nằm xuống ngủ bên cạnh Mạnh Phồn.
Vì không muốn để nhân cách khác chiếm được tiện nghi nên hắn cách ra một khoảng ở giữa hai người.
Một Phồn Phồn, hai Phồn Phồn, ba Phồn Phồn…
Trước khi rơi vào mộng đẹp, Yến tiên sinh đã đếm như vậy đó.
Yến tiên sinh không hề hay biết, trong lúc mình và bác sĩ Mạnh ngọt ngào, em trai tội nghiệp đang sống trong nước sôi lửa bỏng!
Bởi vì Long dực cảm thấy nô lệ mới thu được nhất định phải thực hiện một số nghĩa vụ nô lệ của mình, ví dụ như để chủ nhân ôm đi ngủ gì đó.
Ma vương bệ hạ thuần khiết thực sự chỉ muốn ôm đi ngủ theo nghĩa đen mà thôi!
Long Dực gõ cửa phòng Yến Tử Hoàn: “Nô lệ, nô lệ!”.
“Oa…”. Đây là lần đầu tiên Mạnh Phồn nhìn thấy biển ý thức của một người dài như vậy —— trên mặt biển sóng gợn lăn tăn, phân rõ thành hai màu, tuy rằng kề sát nhau nhưng không hề hòa vào nhau, hơn nữa phần thuộc về Asmodeus trong đó đang cuồn cuộn sôi trào, tựa như đang nóng lòng muốn phá vỡ tấm chắn tinh thần để xông ra ngoài. Mạnh Phồn bắt đầu vận dụng năng lực của thú ăn mộng, tập trung tinh thần điều khiển dòng ý thức thuộc về Asmodeus, dẫn dắt chúng thông qua khe hở của tấm chắn tinh thần vừa bị mình cưỡng chế mở ra, chảy ra bên ngoài.
Sau khi biển ý thức đầu tiên được tách rời hoàn toàn, Mạnh Phồn lần theo dòng ý thức cuối cùng của Asmodeus mở ra thể tinh thần của Yến Tam, bắt đầy xâm nhập vào…
Cứ như vậy Mạnh Phồn một hơi tách rời mười mấy thể tinh thần, lúc xâm nhập Yến 18 thì năng lực tinh thần gần như tiêu hao hết, bác sĩ Mạnh tương đối thê thảm hơi sơ ý một phút bất cẩn đã bị bắn ra ngoài, không hề báo trước rơi về thân thể của mình. Tiêu hao một lượng lớn năng lực tinh thần trong khoảng thời gian ngắn khiến thân thể Mạnh Phồn không chịu nổi, quần áo thấm đẫm mồ hôi, ngay sau đó là một trận đau đầu chóng mặt kèm theo cơn buồn ngủ làm Mạnh Phồn suýt chút nữa thì lăn ra đánh một giấc.
Bác sĩ Mạnh vô cùng chuyên nghiệp lắc lắc đầu, quyết đoán tự cắn tay mình một miếng chống lại cơn buồn ngủ.
Phương Kỳ rất lo lắng, đều là mị ma nên cậu nhìn ra tình trạng hiện tại của Mạnh Phồn cực kì không ổn: “Bác sĩ Mạnh, hay là anh nghỉ trước đã…”.
Mạnh Phồn liếc nhìn Yến Nhất, dòng ý thức trong thế giới tinh thần của Yến Nhất đang chảy ra, trở về đúng với những linh hồn khác, dường như thân thể hắn đang chảy xuôi rất nhiều dòng suối sáng lấp lánh, khung cảnh huyền ảo tráng lệ này ít nhiều cũng xốc lại tinh thần Mạnh Phồn.
“Phải giải quyết cho xong một lần! Bây giờ mà dừng không biết anh ấy phải đợi bao lâu nữa…”. Dù sao mình có thể ngủ rất nhiều ngày! Mạnh Phồn trấn định, lại tự cắn cánh tay mình, cơn buồn ngủ tạm thời lui xuống, thế là bác sĩ Mạnh mang theo hai dấu răng tượng trưng cho tình yêu anh dũng tiến vào thế giới tinh thần lần nữa.
Lần này, anh một hơi tách rời hoàn tất từ Yến 18 đến Yến 24, hai mươi ba nhân cách phụ giống hệt nhân cách chủ bắt đầu hung hợp, thế giới tinh thần từ trước đến nay luôn ồn ào huyên náo cuối cùng chỉ còn lại một người.
“Yến Nhất”. Mạnh Phồn huých thể tinh thần của Yến Nhất, mỉm cười nói: “Bây giờ anh là Yến Nhất danh xứng với thực rồi”.
Lúc Mạnh Phồn trở lại thế giới thực, mọi thứ trong phòng đã trở lại nguyên trạng, Yến Nhất chậm rãi hạ xuống từ trên không, mở to mắt như thế lần đầu nhìn thấy thế giới, khẽ lẩm bẩm một câu: “Thật yên tĩnh”.
Cũng là do bị hai mươi ba nhân cách phụ ầm ĩ trong đầu bất kể ngày đêm nhiều năm rồi!
“Đến đây, bảo bối”. Ánh mắt Yến Nhất rơi trên người Mạnh Phồn, đôi môi nhếch lên, lộ ra nụ cười anh tuấn đến nghịch thiên, giơ hai tay hướng về Mạnh Phồn: “Ôm một cái nào”.
Nhưng Mạnh Phồn buồn ngủ như thể cả đời chưa bao giờ được ngủ một giấc, nghiêng đầu, đáp lại bằng một chuỗi tiếng khò khò vui vẻ!
Nhưng cảnh tượng xúc động như vậy thực sự không nỡ ngủ, thế là Mạnh Phồn lấy lại tinh thần, lảo đảo vùi đầu vào lòng Yến Nhất, ngủ vội năm giây, rồi lại bừng tỉnh dậy hung hăng cấu đùi một cái, muốn trước khi ngủ nghe được vài lời yêu thương sến súa.
Nhất định là mình quá buồn ngủ rồi! Cấu đùi mãi mà không thấy đau! Mạnh Phồn mơ màng nghĩ.
“Anh yêu em…”. Yến Nhất bất ngờ không kịp đề phòng bị cấu đùi, ngây người một chút rồi không để ý tới ôm Mạnh Phồn thật chặt, mang theo sức lực như muốn vùi cả người vào lòng mình, đôi môi lưu luyến liếm tai Mạnh Phồn, như đang nói mơ lặp đi lặp lại: “Yêu em, yêu em, rất yêu em…”.
Mạn Phồn nhất thời cảm thấy mình có thể yên lòng mà ngủ một giấc, thế là vội vàng dùng một chút tỉnh táo cuối cùng nói như pháo liên thanh: “Năng lực tinh thần của em đã tiêu hao hết bây giờ sẽ ngủ ngay lập tức cụ thể là ngủ bao lâu em không biết ít nhất phải mười ngày nữa tháng không cần lo lắng không cần đưa đến bệnh viện để yên cho em ngủ là được em cũng rất yêu anh!” moach.
Dứt lời, Mạnh Phồn với khuôn mặt đỏ đến nỗi có thể rán trứng được dứt khoát chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên trong đời bác sĩ Mạnh khó tính bày tỏ thật lòng.
Chơi xong rồi ngủ, thật là kích thích.