Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 39 : Ngẩng đầu ưỡn ngực làm đàn ông

Ngày đăng: 01:11 19/04/20


Yến Nhất vừa ra khỏi phòng ngủ, Yến Tử Hoàn và Phương Kỳ liền một trước một sau chạy vào.



Yến Tử Hoàn cầm tay Mạnh Phồn lắc lấy lắc để, chân thành bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn bác sĩ Mạnh đã trị khỏi căn bệnh đeo đẳng anh trai nhiều năm qua, giúp cuộc đời anh trai lật sang một trang mới tươi đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực làm đàn ông!



Nghe như là bác sĩ Mạnh thành công trị khỏi bệnh “ra sớm” và “không lên”…



Khóe miệng Mạnh Phồn giật giật: “Không cần khách sáo”. Đây đều là chuyện bác sĩ Mạnh nên làm.



“Em hiểu rồi”. Suy nghĩ của Yến Tử Hoàn bắn ra ngoài không gian, “Sau này chúng ta là người một nhà rồi, đúng là không cần khách sáo”.



Mặt Mạnh Phồn ửng đỏ.



Thực ra tôi vốn không có ý đó.



“Chúc anh và anh trai trăm năm hòa hợp, trọn đời gắn bó”. Yến Tử Hoàn nói rồi thân thiết kéo tay Mạnh Phồn, hoàn toàn là bầu không khí trò chuyện giữa chị dâu em chồng.



Mạnh Phồn nhất thời cảm thấy đầu đau quá.



Yến Tử Hoàn tranh thủ cơ hội giúp anh trai mình tăng điểm: “Anh không biết anh trai em thích anh nhiều thế nào đâu”.



Mạnh Phồn:…



Tôi đương nhiên biết, anh ấy vừa lặp đi lặp lại hai mươi tư lần!



Lúc này, Phương Kỳ vùi đầu vào lòng Mạnh Phồn, dùng đầu cọ cọ ngực Mạnh Phồn, tủi thân nói: “Bác sĩ Mạnh em rất nhớ anh, nửa tháng liền không được nhìn thấy anh rồi”.



“Không phải lúc nào anh cũng nằm đây sao”. Mạnh Phồn tóm cọng tóc ngố của Phương Kỳ, làm nó còn vểnh hơn trước, cực kì xấu xa.



“Nhưng Yến tiên sinh không cho ai vào phòng cả!”. Phương Kỳ phùng má tố cáo: “Đứng ở cửa nhìn từ xa thôi cũng không cho”.



Yến tiên sinh thật nhỏ mọn nhỏ mọn nhỏ mọn, quả là không nên trông mặt mà bắt hình dong.




“Canh cặn không ngon, toàn là xương vụn, ăn tráng miệng đi”. Yến Nhất cầm một miếng tráng miệng tinh tế lên đưa đến bên miệng Mạnh Phồn, “A ——”.



Mạnh Phồn ngoan ngoãn há miệng chờ đút ăn.



Yến Nhất đột nhiên lại vứt miếng tráng miệng lên đĩa, cúi đầu hung hăng ngấu nghiến đôi môi hé mở của Mạnh Phồn.



Bất ngờ không kịp đề phòng!



“Anh làm gì a…”. Thân thể Mạnh Phồn thoáng cái mất trọng tâm, bị Yến Nhất áp xuống giường, “Vừa nãy hôn lâu như vậy rồi còn chưa đủ sao”.



“Đương nhiên là không đủ, anh hôn cả ngày cũng không thấy đủ, thử không?”. Yến Nhất cười khẽ, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng đôi môi của Mạnh Phồn.



“Không thử”. Mạnh Phồn lạnh lùng cự tuyệt, lại cảm thấy có một cái tay không đàng hoàng từ dưới áo mình chui vào, nhéo một cái không mạnh không nhẹ lên eo.



“Bảo bối, em biết không…”. Ngón tay Yến Nhất trượt đến bộ vị bí ấn nào đó, cười mờ ám, “Hôm nay chỉ cách ngày trăng tròn năm ngày nữa…”.



Mạnh Phồn đờ đẫn chốc lát, lập tức thân thể ngủ say nửa tháng dưới sự ám chỉ tình dục dường như đột nhiên thức tỉnh, nồng độ hormone trong máu bị mùi hương của Yến Nhất thúc dục bất chợt tăng vọt, giống như đêm trăng tròn lần trước, phản ứng khi phát tình lại phơi bày trước mặt Yến Nhất. Khuôn mặt xinh đẹp nhuốm hơi thở mê hoặc vì tác dụng của hormone, màu đỏ ửng bắt đầu từ xương quai xanh lan rộng ra, khiến hai má ửng hồng, đến thái dương lấm tấm mồ hôi cũng tản ra hương vị ngọt ngào ướt át, Mạnh Phồn nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, đôi đồng tử màu nâu đậm đã biến thành màu đen, một chút sương mù trắng trong mắt tựa như hơi nước bồng bềnh, vừa lẳng lơ vừa mê hoặc.



Không một con người nào có thể đem từ “mê hoặc” diễn giải một cách tường tận như thế này, tràn đầy mê hoặc nhưng không hề hạ lưu.



Yến Nhất một tay nâng cằm Mạnh Phồn, một tay rút ra khỏi lớp vải mềm mại, năm ngón tay mở ra khép lại, cho Mạnh Phồn xem chất lỏng không biết từ đâu đến ở bên trên, giọng nói hơi khàn mang theo ý vị nguy hiểm: “Bảo bối, lần trăng tròn trước em chọc anh không nhẹ…Em định bồi thường cho anh thế nào đây?”.



“Em…”. Mạnh Phồn nhẹ nhàng cắn môi.



“Em cái gì?”. Yến Nhất tham lam hít ngửi hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ khắp các lỗ chân lông trên người Mạnh Phồn.



“Chính là em…”. Mạnh Phồn rũ mắt, hàng mi rung rung, lí nhí nói rõ ràng từng chữ: “Bồi thường chính em cho anh đó”.