Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 42 : Nghĩ một chút đã thấy chuột rút chân

Ngày đăng: 01:11 19/04/20






“Chuyện gì?”. Mạnh Phồn lo lắng, muốn đưa Yến Nhất đi càng nhanh càng tốt.



Yến Nhất từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười vô hại, thoạt nhìn rất là vô tội.



Ngô Liệt không đáp lại, mà dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Yến Nhất: “Người bạn này của anh, là một trong những nhân chứng của vụ ác ma tập kích này, nếu nói anh ta là con người thì theo quy định chúng tôi phải đem anh ta về lấy khẩu cung đồng thời loại bỏ ký ức liên quan.



Vẻ mặt Mạnh Phồn thành khẩn: “Không phải con người”.



Sao có thể để các anh đưa ông xã tôi đi được!



Ngô Liệt rít một hơi, cười như không cười: “Thế anh ta là gì?”.



“Anh ấy là địa tinh (*)”.Mạnh Phồn nói dối không chớp mắt.



(*) Địa tinh (Gnome) là một yêu quái trong truyền thuyết châu Âu, vóc dáng thấp bé, đầu đội mũ đỏ, mặc đồ đốn củi, thường hoạt động ở dưới đất, do các đặc tính này mà địa tinh cũng thường bị nhầm với người lùn.



Nụ cười của Yến Nhất liền cứng ngắc một giây:…



Theo quy định của Hiệp hội thợ săn quái vật, tất cả phi nhân loại trên thế giới từ khi sinh ra đều phải ghi lại trong hồ sơ, từ chủng tộc, tướng mạo, tên tuổi, năng lực đặc biệt đến đánh giá về cấp độ nguy hiểm, cùng với địa chỉ và phương thức liên lạc, tất cả đều được ghi chép đầy đủ để tiện quản lý, nếu Ngô Liệt không tra được Yến Nhất trong hồ sơ phi nhân loại, thân phận của Yến Nhất có nguy cơ bại lộ.



Nhưng có một sinh vật phi nhân được loại trừ ra khỏi luật này, đó là địa tinh.



Bởi vì số lượng chủng tộc địa tinh quá lớn, hơn nữa còn là sinh vật gần gũi với loài người nhất, năng lực rất yếu, đánh giá nguy hiểm toàn bộ chủng tộc hàng năm chỉ duy trì ở mức D hoặc thấp hơn, vì vậy địa tinh là chủng tộc duy nhất không bị ghi chép.



Mình thực sự quá thông minh, Mạnh Phồn lau mồ hôi lạnh, thầm khen ngợi bản thân.


“Có gì khó khăn à?”. Ngô Liệt hỏi.



“…Một chút”.



Ông xã tôi nhất định sẽ ghen lật trời cho xem! Anh ấy mà ghen thì đến nhân cách phụ của mình cũng không bỏ qua! Huống hồ muốn tôi ngày ngày làm việc cùng anh, như vậy không chừng anh ấy sẽ ghen đến nỗi đi hủy diệt thế giới mất!



Nghĩ một chút đã thấy chuột rút chân!



“Tiền lương rất cao”. Ngô Liệt sử dụng chiêu sự cám dỗ của tiền bạc bách phát bách trúng, “Hơn nữa tôi có thể lấy danh nghĩa tư nhân thêm cho anh một phần”.



Mạnh Phồn nhạt nhẽo hừ một tiếng, cực kì coi thường: “Đây không phải vấn đề của tôi”.



Bởi vì hiện giờ tôi hoàn toàn không thiếu tiền.



Anh không biết ông xã tôi và anh trai thiểu năng của anh ấy tích bao nhiêu vàng dưới địa ngục đâu, nói ra sẽ dọa chết anh đó!



Ngô Liệt thấp giọng cười, chỉ chỉ Yến Nhất đứng đằng xa nhìn về phía này không rời mắt, nói: “Người bạn kia của anh căn bản không phải là địa tinh cực nóng…Mấy lần trước lúc gặp anh, mùi lưu huỳnh trên người anh chắc là tới từ trên người hắn, chẳng lẽ, hắn là ác ma?”.



“…Anh ấy chỉ là một con địa tinh cực nóng thôi được chứ, anh đừng đoán vớ đoán vẩn”. Trước khi sự việc rõ ràng Mạnh Phồn không định vạch trần thân phận của Yến Nhất, vì vậy đành phải phát huy kĩ thuật diễn, ngây thơ chớp chớp mắt nhanh chóng đổi chủ đề, “Vừa nãy anh nói tiền lương lấy danh nghĩa tư nhân trả cho tôi là bao nhiêu?”.



“Anh đồng ý rồi nhé”. Đạt được mục đích, Ngô Liệt cười đến là thiếu đòn, “Bao nhiêu tùy anh”.



Còn Yến Nhất đứng xa xa, đang híp mắt trừng Ngô Liệt đang vừa noi vừa cười vơi tiểu mị ma nhà mình.



Yến tiên sinh không vui!