Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 6 : Anh không thèm diễn nữa sao
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Mạnh Phồn lắc đầu như trống bỏi: “Không phải hắn ta muốn yêu đương với tôi, ý hắn là đến bây giờ anh ta vẫn chưa từng yêu, rất muốn thử một lần, nhưng không phải nhất định phải là tôi”.
Yến Nhất nhìn Mạnh Phồn thích thú, ung dung ngắt lời: “Thực ra tôi cũng muốn”.
Mạnh Phồn lúng túng mím môi, nhắc lại: “Ngại quá, trước ba mươi tuổi tôi không định yêu đương”.
Đặt sự nghiệp lên đầu, khi nào ở ngôi biệt thự có bể bơi đã rồi tính tiếp.
“Hình như tôi không hỏi anh”. Yến Nhất ngớ người cười.
“…”. Bác sĩ Mạnh chưa tỉnh táo sau khi nghe Yến Thất tỏ tình nháy mắt chìm vào yên lặng.
Yến Nhất hạ mắt, lơ đãng nghịch móng tay, dịu dàng nói: “Bác sĩ Mạnh, anh thật đáng yêu”.
Mạnh Phồn cười gượng: “Cũng thường thôi”.
“Nếu tôi là một người khỏe mạnh, nhất định sẽ theo đuổi anh”. Yến Nhất nháy nháy mắt cực kì quyến rũ: “Nhưng tiếc là tôi mãi mãi cũng chỉ thế này thôi”.
Mạnh Phồn bị hormone tạt thẳng vào mặt kích thích lỗ tai ửng hồng, miệng lưỡi khô khốc, dùng cách động viên muôn thuở của bác sĩ: “Anh phải tin tưởng vào bản thân, chỉ cần tích cực phối hợp điều trị, bệnh tình nhất định sẽ có chuyển biến tốt. Cách này không ổn chúng ta lại thử cách khác, vẫn còn khả năng chữa khỏi”.
“Sau đó tôi có thể theo đuổi anh rồi?”. Yến Nhất chuẩn xác bắt được trọng điểm, mỉm cười nhìn anh.
Bác sĩ Mạnh vẫn luôn nhanh trí bị quấy nhiễu đến tắc tị, nâng cốc cà phê uống ực một ngụm nói: “Không, tôi không có ý đó…”.
Yến Nhất cười vui sướng: “Câu vừa nãy tôi đùa thôi”.
Mạnh Phồn thở phào nhẹ nhõm.
Yến Nhất thu lại nụ cười: “Nhưng những câu trước đó là thật”.
“…Tôi thấy chúng ta nên thôi miên ngay đi”. Mạnh Phồn không bình tĩnh nổi, vội vàng lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ, “Muộn lắm rồi, thôi miên xong đưa anh về luôn”.
Đậu má, phen này phát tài rồi, vẻ mặt phải thản nhiên, kiềm chế…Mạnh Phồn oán thầm, vẻ mặt thản nhiên dùng thìa cà phê khuấy cốc cà phê trống không, còn không yên lòng bưng lên uống một ngụm.
“Ngon không?”. Yến nhất nhếch khóe miệng.
“Cũng được”. Mạnh Phồn hồn vía lên mây, nhân dân tệ bay đầy đầu, ánh mắt long lanh lấp lánh, thậm chí đã bắt đầu dự kiến bày sofa màu gì trong phòng khách của biệt thự trong mơ.
“Vậy quyết định thế nhé?”. Ánh mắt Yến Nhất sáng như hai ngôi sao.
Mạnh Phồn hung hăng cấu một phát lên bắp đùi dưới gầm bàm, vẻ mặt vô dục vô cầu, giống như một vị cao nhân đắc đạo, thâm trầm nói: “Được, vấn đề anh nói trước đây tôi cũng nghĩ qua rồi, tình huống của anh đặc biệt như vậy, để tôi làm bác sĩ riêng của anh đúng là phương án giải quyết tốt nhất”.
Yến Nhất nở nụ cười chân thành: “Thế thì tốt quá, bác sĩ Mạnh, anh là cứu tinh của tôi”.
Thế là ba ngày sau.
“Uống nước chanh không? Mới ép đấy”. Yến Nhất cầm cốc chanh ép bỏ đá trên bàn thấp đưa cho Mạnh Phồn, rồi đeo kính râm ngồi trên ghế mây thích ý duỗi dài cơ thể, cặp chân dài tùy tiện gác lên nhau, trong bể bơi cạnh đó Yến Tử Hoàn đang khổ sở không ngừng bơi từ đầu này sang đầu kia, Tưởng Phi cầm điện thoại bấm giờ: “Còn mười lượt nữa, đẩy nhanh tốc độ”.
Yến Tử Hoàn nhô đầu lên khỏi mặt nước, lắc đầu vẩy nước, tức giận nói: “Tôi đếm chỉ còn tám lượt”.
“Đừng để ý tiểu tiết”. Tưởng Phi đen mặt, vô tình nói.
Mạnh Phồn máy móc uống một ngụm nước chanh.
Bên phải của anh, là biệt thự kiểu Âu hoa lệ, cửa chính có hai cây cột giống thần điện Hy Lạp, tường thống nhất sơn màu trắng, một chiếc cầu thang tinh tế dẫn thẳng từ sân lên ban công tầng hai, lan can cầu thang bò đầy những dây leo xanh tươi, màu xanh của bể bơi làm nổi bật mây trắng trên bầu trời, đẹp đến không chân thực. Còn Mạnh Phồn, ngồi trên ghế mây uống nước ép, ở bên cạnh có một tiểu thịt tươi anh tuấn đang nằm…
Trên mặt Mạnh Phồn tràn ngập vẻ mờ mịt: Đây chẳng phải ước mơ cả đời của ông sao?
Yến Nhất quan sát vẻ mặt của hắn, giọng nói mang theo ý cười hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”.
“À, tôi đang nghĩ một số vấn đề liên quan đến tâm lý học”. Mạnh Phồn ra vẻ đạo mạo nghiêm túc xoay mặt nhìn Yến Nhất, nghĩ thầm, người cha tốt.