Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 63 : Cho đến khi thế giới diệt vong ——
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Vòng đấu thứ hai là đội nào thu thập được nhiều thức uống hơn thì thắng, thành viên của hai đội xanh đỏ nhanh chóng chuẩn bị thiết bị chưng cất nước biển, không khí hết sức khẩn trương náo nhiệt.
Giữa lúc ghi hình, Yến Tử Hoàn ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Tưởng Phi đi qua quan tâm nói: “Đói chưa?”.
Mặc dù buổi sáng có bữa sáng đoàn làm phim chuẩn bị, nhưng dù sao về khoản ăn uống Yến Tử Hoàn hoàn toàn có thể lấy một địch mười!
“Cũng tạm”. Yến Tử Hoàn mỹ mãn nhớ lại nồi gà kho tối hôm qua.
“Ăn lót dạ đi này”. Tưởng Phi đưa một cái bánh mì, giống như đang thăm tù.
Yến Tử Hoàn lặng lẽ quẫn bách một chút, rồi nhận lấy bánh bao: “…Thật ra tôi vẫn ổn mà”.
Bởi vì Yến tiểu béo có một ma pháp trận dành riêng để gọi đồ ăn!
Tưởng Phi dùng thủ đoạn bình thường vẫn an ủi Phương Kỳ để an ủi Yến Tử Hoàn: “Quay xong là tốt rồi, về nhà muốn ăn gì thì ăn, nghĩ tới lẩu phô mai, có phải liền cảm thấy hăng hái hơn không?”.
Yến Tử Hoàn:…
Bị anh nói như vậy đột nhiên rất muốn ăn lẩu phô mai!
Thế là đêm hôm nay, Ma vương trong lều dùng ma pháp trận gọi ra một nồi lẩu phô mai.
Ngọn lửa nhỏ dưới đáy nồi bập bùng vui vẻ, phô mai nóng chảy kêu lách tách nở ra bong bóng nhỏ, mùi phô mai sực nức nháy mắt tràn ngập không gian.
“Từng này đồ ăn kèm có đủ không?”. Long Dực lại gọi thêm mười mấy đĩa đồ ăn kèm.
Yến Tử Hoàn kiểm duyệt một lát, rồi bình tĩnh vươn hai ngón tay: “Gấp đôi”.
“Không vấn đề”. Ánh mắt Long Dực vô cùng cưng chiều, bởi vì dáng vẻ Vương hậu tham ăn thực sự rất đáng yêu.
Khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng!
Đồ ăn kèm đủ rồi, Yến Tử Hoàn gắp một miếng bánh mật có nhân bỏ vào nồi lẩu phô mai xoay một vòng, đang định há miệng ăn, ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng Tưởng Phi: “Có thể vào không?”.
“…Ừ”. Yến Tử Hoàn kéo khóa lều.
Tưởng Phi thò đầu vào, lơ mơ nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút trong lều:…
Yến Tử Hoàn giải thích: “Long Dực biến ra cho tôi đó”.
Tưởng Phi trầm mặc một lát, nói: “Thứ này mà cũng có thể biến ra được”.
Long Dực kiêu ngạo vỗ ngực: “Thứ này có là gì, tối mai ta định gọi cho Vương hậu một bàn dê nướng”.
Hẳn một bàn, quả là cưng chiều đến vô hạn.
Tưởng Phi:…
“Anh có việc gì à?”. Yến Tử Hoàn hỏi.
Nhân viên công tác xung quanh và các minh tinh chỉ sợ thiên hạ không loạn tỏ vẻ hai người giữ ý chút đi muốn sờ thì vào lều mà sờ cho sướng đừng ở ngoài này làm chúng tôi cay mắt được chứ?
“Ta thấy tư thế đi đứng của em là lạ”. Long Dực hơi ấm ức, không nói lời nào kéo Yến Tử Hoàn vào lều.
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng reo hò.
Yến Tử Hoàn:…
Mấy người này bệnh a!
“Vương hậu ngoan, để ta xem nào”. Long Dực vươn tay kéo quần Yến Tử Hoàn.
“Tsk, đừng lộn xộn”. Yến Tử Hoàn vừa nhìn đã thấu suy nghĩ bỉ ổi của Long Dực, bình tĩnh vén ống quần lên.
Trên bắp chân Yến Tử Hoàn có một vết bầm xanh tím, trên làn da trắng trẻo càng lộ vẻ chướng mắt.
“Hôm nay lúc ngã xuống thi va phải một mỏm đá”. Yến Tử Hoàn thoải mái co duỗi chân, “Không sao, anh xem, không ảnh hưởng đến hoạt động”.
“Sao không nói sớm!”. Long Dực đau lòng muốn chết, nhẹ nhàng phủ tay lên vết bầm, ma lực màu đen từ lòng bàn tay trút xuống, che vết thương ở bên dưới, rất nhanh sau đó, vết thương liền biến mất sạch sẽ, tựa như chưa từng tồn tại.
Yến Tử Hoàn kinh ngạc: “Ma lực còn có thể chữa thương?”.
“Bản vương không gì không làm được”. Long Dực rất đắc ý.
Mặc dù ma lực có khuynh hướng thiên về phá hoại chứ ít khi chữa bệnh chữa thương, nhưng việc này không cần nhất thiết phải nói với Vương hậu!
“Ừ…lợi hại thật”. Yến Tử Hoàn sờ sờ đùi, quả thực không đau chút nào nữa.
Đến giờ tâm tình rồi, Long Dực thâm trầm nghĩ, sau đó tràn trề tình cảm ngâm vịnh: “Bản vương biết dùng ma lực để loại bỏ tất cả già yếu, đau đớn, bệnh tật của thân xác em, em sẽ trẻ trung mãi mãi, không già không chết, ta sẽ vĩnh viễn sùng bái em, yêu em, cho đến khi…”.
Yến Tử Hoàn rút não, vậy mà cảm thấy vô cùng cảm động!
Long dực vừa nói vừa kéo khóa lều vén lên, chỉ lên trời hùng hồn tiếp tục nói: “Cho đến khi mọi vì sao trên bầu trời lần lượt rơi xuống, cho đến khi mặt trời và mặt trăng không bao giờ chiếu rọi, cho đến khi thế giới hủy diệt ——”.
Các nhân viên công tác bên ngoài lều đang ăn cơm hộp sôi nổi quay đầu nhìn sang, mọi người đều tỏ vẻ “Long Dực lại đang phát bệnh”, không khí vô cùng lúng túng!
Long Dực ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với bọn họ!
“Anh về đây!”. Yến Tử Hoàn mặt đỏ tới mang tai kéo Long Dực trở về, soạt một tiếng kéo khóa lều, sau đó ấn ngã Long Dực xuống đất, cúi đầu hôn xuống.
“Vương hậu ——”.
“Nói rồi đó”.
“Gì cơ?”.
“Cho đến khi thế giới hủy diệt, anh là đồ thiểu năng”.