Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 8 : Để dưới gầm giường tôi mới yên tâm
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Vì bị một câu ông xã của Yến Nhất làm đầu óc rối tinh rối mù, suốt cả bộ phim Mạnh Phồn cứ ngẩn người.
Nhạc nền kết thúc bộ phim vang lên, Yến Nhất đến gần Mạnh Phồn hơn một chút, áp sát tai anh khẽ gọi: “Bác sĩ Mạnh”.
“Sao?”. Mạnh Phồn bị hắn gọi đến mức cả người mềm nhũn, trấn định bản thân đáp.
“Hung thủ rốt cuộc là người nào?”. Đôi mắt Yến Nhất dưới ánh sáng màn hình lộ vẻ gian xảo, “Tôi không hiểu”.
Mạnh Phồn nheo mắt nhìn hắn: “…Tôi cũng không hiểu”.
Yến Nhất cười: “Anh căn bản đâu có xem”.
Còn nói tôi! Còn không phải anh trêu chọc tôi sao! Mạnh Phồn hận nghiến răng, nhưng vẫn không quên giả ngu: “Hôm qua tôi thức đêm tra cứu tài liệu y học liên quan đến nhân cách phân liệt, vì thế vừa nãy buồn ngủ không mở nổi mắt”.
Yến Nhất mờ ám nói: “Thì ra đều là vì tôi, tôi cảm động lắm”.
“Đừng khách sáo, đều là việc nên làm thôi”. Mạnh Phồn ngoài cười trong không cười.
“Thế lát nữa chúng ta làm gì?”. Yến Nhất sờ cằm suy nghĩ, trông giống như anh bạn trai đang hao hết tâm tư chuẩn bị tiết mục hẹn hò, “Bác sĩ Mạnh có biết cưỡi ngựa không?”.
“Không biết”. Mạnh Phồn lắc đầu.
“Đánh golf thì sao?”. Yến NHất không buông tha.
Mạnh Phồn muốn khóc: “Cũng không biết”.
Yến Nhất nghĩ nghĩ: “Vậy tôi dẫn anh đi tham quan hầm rượu nhé?”.
“Tôi không hiểu về rượu, cũng không biết uống”. Mạnh Phồn bất lực nói.
Sở thích của những kẻ lắm tiền các người thật sự không thể chịu nổi mà! Đánh LOL cũng không tệ mặc dù tôi chơi rất gà (*).
“Không cần đâu”. Phương Kỳ vội lắc đầu, “Để dưới gầm giường tôi mới yên tâm”.
Tưởng Phi nhìn mười mấy cái hòm kia, đều không trong suốt, có màu sắc các loại kẹo, liền thuận miệng hỏi một câu: “Thứ gì mà quan trọng thế?”.
Phương Kỳ nghĩ nghĩ, nhanh trí đáp: “Dù sao cũng không phải đồ ăn”, vì vậy anh đừng cướp!
Tưởng Phi:…
Hoàn toàn không biết đối phương đã kết thành đồng minh ăn hàng kiên định với Yến Tử Hoàn, Tưởng Phi tốt bụng giúp Phương Kỳ đem từng hòm nhỏ đẩy sâu vào gầm giường, cánh tay hắn dài hơn Phương Kỳ, đẩy vào tương đối dễ dàng.
“Cảm ơn”. Phương Kỳ rất sợ kế hoạch bại lộ, nên sau khi đẩy hết hòm vào liền vội đuổi khách: “Tưởng tiên sinh có thể ra ngoài rồi”.
Tưởng Phi:…
Phương Kỳ chột dạ đến đỏ cả mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Tưởng Phi, hạ tầm mắt bịa chuyện: “Tôi phải thay quần áo”.
Tưởng Phi ngớ người, khóe miệng vạn năm nặng như chì chợt hơi nhếch lên một chút: “Được”.
Ban đêm, bị Yến Nhất trêu chọc cả ngày, bác sĩ Mạnh tưởng như cũng sắp bị chọc thành bệnh thần kinh, đang thoải mái ngâm nước nóng trong phòng tắm, mặc áo ngủ về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Phòng cho khách của anh được trang hoàng với phong cách cực kì lạ lùng, một chiếc giường lớn chạm trổ kiểu Âu với bốn cột trụ, mành rèm màu tím lay động, Mạnh Phồn lao lực quá độ nằm dài trên giường, cảm thấy mình vô cùng giống một nàng công chúa.
Mạnh Phồn đang muốn ngủ, điện thoại lại vang lên.
“Đã ngủ chưa?”. Giọng nói lười biếng Yến Nhất truyền đến.
“Sắp”. Mạnh Phồn trả lời có lệ.
“Tức là vẫn chưa ngủ”. Yến Nhất mang giọng điệu hơi làm nũng nói, “Bác sĩ Mạnh, tôi mất ngủ”.