Một Thai Ba Bảo: Quỷ Vương Daddy Quá Hung Mãnh! (Dịch)
Chương 11 : Từ trên trời rơi xuống một yêu nghiệt áo đỏ 2
Ngày đăng: 02:25 08/08/20
Chương 11: Từ trên trời rơi xuống một yêu nghiệt áo đỏ 2
Dịch: Diệp
Biên: Gyura
Ba tiểu bảo bối giật mình hoảng sợ.
Người từ trên trời rơi xuống, chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Đây là thần tiên hạ phàm hả?
Hai tay Khuynh Thành ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, kinh ngạc không chớp mắt nhìn người vừa rơi xuống đang nằm trước mặt mình.
Nhờ ánh đèn yếu ớt trong nhà chiếu ra, có thể thấy được người đang nằm trên mặt đất, là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu đỏ.
Y phục toàn thân đỏ thắm khiến làn da của hắn càng thêm trắng nõn như ngọc, mái tóc dài đen như mực xõa tung, chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc vốn đeo trên mặt đã bị rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên.
Sắc mặt tái nhợt như màu tuyết trắng, giống như đang có bệnh trong người.
Mi tâm hắn có một nốt ruồi chu sa, mặc dù hắn đang nhắm mắt, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp nhã nhặn ẩn hiện giữa hai đầu mày.
Thật không dám tưởng tượng, nếu hắn mở mắt, đó sẽ là một khuôn mặt yêu nghiệt vô song đến mức nào.
Ba tiểu bảo bối đều nhất trí cho rằng, ngoại trừ mẫu thân, đây chính là người đẹp nhất mà bọn họ từng thấy.
Trong mắt bọn chúng, mẫu thân chính là người đẹp nhất, không gì có thể phủ nhận điều này!
-Oa! Mặc ca ca, Vân ca ca, khuôn mặt nam nhân này trông rất giống hai người.
Khuynh Thành ngạc nhiên reo lên.
Vân Dục và Thanh Mặc nghe vậy đều vô thức sờ sờ mặt mình.
Hạ Tử Thường đang ở trong bếp, nghe được tiếng vang lập tức chạy ra.
Ra khỏi cửa bếp, Hạ Tử Thường liền nhìn thấy ba tiểu bánh bao đang đứng ở cửa nhà chính và một nam nhân mặc hồng y nằm trên đất, nàng vội vàng tiến lại.
Vừa mới tới gần hồng y nam tử, Hạ Tử Thường đã ngửi thấy một mùi máu tươi thoang thoảng.
Ba tiểu bánh bao không hề hay biết, nhưng Hạ Tử Thường lại rất mẫn cảm với mùi máu, mặc dù rất nhạt nhưng nàng vẫn có thể ngửi được.
Hạ Tử Thường lách người chắn trước mặt ba tiểu bảo bối, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm im dưới đất.
Nam nhân này sắc phục mặc rất hoa lệ, hoàn toàn không nên xuất hiện ở cái thôn xa xôi hẻo lánh này, lại càng không nên trùng hợp xuất hiện ở trước cửa nhà nàng!
-Đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Tử Thường hỏi ba tiểu bảo bối sau lưng.
-Mẫu thân, vị tiên tử ca ca này rơi xuống từ trên trời đấy.
Khuynh Thành ngây thơ đáp.
Thanh Mặc và Vân Dục đồng loạt gật đầu, thể hiện sự tán thành với lời nói của Khuynh Thành.
Hạ Tử Thường nheo mắt suy nghĩ.
Cách mà nam nhân này xuất hiện rất kỳ quái, hơn nữa hắn còn bị thương, tốt nhất nàng nên vứt hắn cách xa nhà nàng một chút mới được!
Nếu không, có khi lại gặp phải tai bay vạ gió, mặc dù nàng không sợ nguy hiểm, nhưng nàng không thể để ba tiểu bảo bối của nàng rơi vào nguy hiểm được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Tử Thường liền nói với ba tiểu bảo bối.
-Các ngươi vào nhà trước đi, chuyện này để mẫu thân xử lý.
Hạ Tử Thường nghiêm túc nói.
-Mẫu thân, có phải tiên tử ca ca bị bệnh hay không?
Khuynh Thành không chịu đi, ngược lại còn chạy đến bên cạnh nam nhân áo đỏ, chăm chú nhìn hắn.
Khuynh Thành có thể nhìn ra được, hô hấp của vị tiên tử ca ca này không hề bình thường chút nào, sắc mặt lại không tốt, nhất định là bị bệnh rồi.
Hơn nữa...
Trước đây nha đầu này từng nghe mẫu thân nói, sở dĩ Vân ca ca, Mặc ca ca và mình trông giống nhau là vì họ đều là con của mẫu thân.
Mà vị tiên tử ca ca này lại khá giống Vân ca ca và Mặc ca ca, vậy nhất định hắn cũng là con của mẫu thân!
Trong lòng nghĩ như vậy, Khuynh Thành lập tức nhanh mồm nhanh miệng nói ra suy nghĩ của bản thân.
-Mẫu thân à, chúng ta cứu hắn đi. Tiên tử ca ca trông rất giống Mặc ca ca và Vân ca ca, nhất định hắn cũng là con của mẫu thân đấy!
Dịch: Diệp
Biên: Gyura
Ba tiểu bảo bối giật mình hoảng sợ.
Người từ trên trời rơi xuống, chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Đây là thần tiên hạ phàm hả?
Hai tay Khuynh Thành ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, kinh ngạc không chớp mắt nhìn người vừa rơi xuống đang nằm trước mặt mình.
Nhờ ánh đèn yếu ớt trong nhà chiếu ra, có thể thấy được người đang nằm trên mặt đất, là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu đỏ.
Y phục toàn thân đỏ thắm khiến làn da của hắn càng thêm trắng nõn như ngọc, mái tóc dài đen như mực xõa tung, chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc vốn đeo trên mặt đã bị rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên.
Sắc mặt tái nhợt như màu tuyết trắng, giống như đang có bệnh trong người.
Mi tâm hắn có một nốt ruồi chu sa, mặc dù hắn đang nhắm mắt, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp nhã nhặn ẩn hiện giữa hai đầu mày.
Thật không dám tưởng tượng, nếu hắn mở mắt, đó sẽ là một khuôn mặt yêu nghiệt vô song đến mức nào.
Ba tiểu bảo bối đều nhất trí cho rằng, ngoại trừ mẫu thân, đây chính là người đẹp nhất mà bọn họ từng thấy.
Trong mắt bọn chúng, mẫu thân chính là người đẹp nhất, không gì có thể phủ nhận điều này!
-Oa! Mặc ca ca, Vân ca ca, khuôn mặt nam nhân này trông rất giống hai người.
Khuynh Thành ngạc nhiên reo lên.
Vân Dục và Thanh Mặc nghe vậy đều vô thức sờ sờ mặt mình.
Hạ Tử Thường đang ở trong bếp, nghe được tiếng vang lập tức chạy ra.
Ra khỏi cửa bếp, Hạ Tử Thường liền nhìn thấy ba tiểu bánh bao đang đứng ở cửa nhà chính và một nam nhân mặc hồng y nằm trên đất, nàng vội vàng tiến lại.
Vừa mới tới gần hồng y nam tử, Hạ Tử Thường đã ngửi thấy một mùi máu tươi thoang thoảng.
Ba tiểu bánh bao không hề hay biết, nhưng Hạ Tử Thường lại rất mẫn cảm với mùi máu, mặc dù rất nhạt nhưng nàng vẫn có thể ngửi được.
Hạ Tử Thường lách người chắn trước mặt ba tiểu bảo bối, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm im dưới đất.
Nam nhân này sắc phục mặc rất hoa lệ, hoàn toàn không nên xuất hiện ở cái thôn xa xôi hẻo lánh này, lại càng không nên trùng hợp xuất hiện ở trước cửa nhà nàng!
-Đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Tử Thường hỏi ba tiểu bảo bối sau lưng.
-Mẫu thân, vị tiên tử ca ca này rơi xuống từ trên trời đấy.
Khuynh Thành ngây thơ đáp.
Thanh Mặc và Vân Dục đồng loạt gật đầu, thể hiện sự tán thành với lời nói của Khuynh Thành.
Hạ Tử Thường nheo mắt suy nghĩ.
Cách mà nam nhân này xuất hiện rất kỳ quái, hơn nữa hắn còn bị thương, tốt nhất nàng nên vứt hắn cách xa nhà nàng một chút mới được!
Nếu không, có khi lại gặp phải tai bay vạ gió, mặc dù nàng không sợ nguy hiểm, nhưng nàng không thể để ba tiểu bảo bối của nàng rơi vào nguy hiểm được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Tử Thường liền nói với ba tiểu bảo bối.
-Các ngươi vào nhà trước đi, chuyện này để mẫu thân xử lý.
Hạ Tử Thường nghiêm túc nói.
-Mẫu thân, có phải tiên tử ca ca bị bệnh hay không?
Khuynh Thành không chịu đi, ngược lại còn chạy đến bên cạnh nam nhân áo đỏ, chăm chú nhìn hắn.
Khuynh Thành có thể nhìn ra được, hô hấp của vị tiên tử ca ca này không hề bình thường chút nào, sắc mặt lại không tốt, nhất định là bị bệnh rồi.
Hơn nữa...
Trước đây nha đầu này từng nghe mẫu thân nói, sở dĩ Vân ca ca, Mặc ca ca và mình trông giống nhau là vì họ đều là con của mẫu thân.
Mà vị tiên tử ca ca này lại khá giống Vân ca ca và Mặc ca ca, vậy nhất định hắn cũng là con của mẫu thân!
Trong lòng nghĩ như vậy, Khuynh Thành lập tức nhanh mồm nhanh miệng nói ra suy nghĩ của bản thân.
-Mẫu thân à, chúng ta cứu hắn đi. Tiên tử ca ca trông rất giống Mặc ca ca và Vân ca ca, nhất định hắn cũng là con của mẫu thân đấy!