Một Thai Ba Bảo: Quỷ Vương Daddy Quá Hung Mãnh! (Dịch)
Chương 22 : Gặp nạn 6
Ngày đăng: 02:26 08/08/20
Chương 22: Gặp nạn 6
Dịch: MM
Biên: Gyura
Mọi động tác chỉ trong chớp mắt, nam nhân này đã ôm trọn nàng vào trong ngực, mùi máu tươi thoang thoảng xen lẫn hơi thở của nam nhân bao quanh thân thể nàng, Hạ Tử Thương hơi sững sờ, sắc mặt cũng bị nhiệt độ cơ thể của hắn hun cho ửng hồng.
Giống như một vầng mây đỏ hồng, Hạ Tử Thường khó tin mà nhìn tên yêu nghiệt trước mặt.
Đột nhiên lao ra che chở cho nàng, Hiên Viên Dạ Lan cúi đầu nhìn nữ nhân hắn đang ôm trong ngực.
Ánh mắt của hắn cũng tự toát lên vẻ ngạc nhiên, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại muốn che chở người này.
Vừa thấy độc chưởng kia hướng về phía người nàng, thì thân thể của hắn đã vô thức hành động rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tử Thường không nghĩ nhiều, mắt thấy độc chưởng kia càng ngày càng gần hơn.
Thoáng giật mình, nàng nhanh tay đánh một cái lên người Hiên Viên Dạ Lan.
- Ngươi ngây ngốc cái gì hả? Còn không mau động thủ đi?
Tên này tự nhiên vọt qua, bộ tính chết thay nàng hay gì!
Đối diện với sự khẩn trương của nàng, hắn chớp động ánh mắt.
Thật là, chẳng tin tưởng vào năng lực của hắn gì cả.
Vừa nghĩ, cũng đánh ra một chưởng hướng về phía hắc y nhân kia.
Hắc y nhân vung tay ra đỡ theo phản xạ, tay áo bị dư lực đánh rách lả tả, thân thể thì bay ra đập thẳng xuống đất.
Y phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lăn một vòng trên đất rồi đứng dạy, lao như điên về phía bụi rậm, không còn chút ý chí tham chiến nào, nháy mắt bỏ chạy vô tung.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn chăm chú theo hướng hắc y nhân bỏ chạy, nhưng hắn không định đuổi theo.
Để một tên sống cũng tốt, về sau để ai đi bắt lại thì hắn không mấy quan tâm.
Mải suy nghĩ nên hắn không hề biết ai đó đã bị hắn ôm đến đỏ mặt tía tai.
Không những thế hắn lại còn tăng thêm lực siết ở cánh tay, ôm cứng ngắc làm nhiệt độ của thân thể trực tiếp truyền qua, mà hắn lúc này lại chỉ mặc mỗi tiết khố, khiến Hạ Tử Thường càng cảm nhận rõ hơn thân hình của nam nhân!
Cả đầu đều là suy nghĩ mình đang bị nam nhân ôm, mặc dù thân thể này đã là mẫu thân của ba hài tử rồi, nhưng nàng thì không, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam nhân nào cả.
Ngay cả ôm cũng chưa từng ôm qua.
Mà bây giờ thì sao, nàng thế mà lại bị một tên nam nhân xa lạ ôm chặt như vậy.
Giật mình bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, sắc mặt Hạ Tử Thường đỏ lựng như ráng chiều, vội đẩy Hiên Viên Dạ Lan ra, nhưng do hắn ôm nàng quá chặt nên nàng có đẩy thế nào cũng thoát không được vòng tay của hắn.
- Còn chưa buông tay, ôm đến nghiện rồi hả?!
Nàng hung hăng giơ chân nện xuống mu bàn chân của hắn.
Hiên Viên Dạ Lan bất ngờ ăn đau, buông Hạ Tử Thường ra.
- Ta vừa mới cứu ngươi đấy!
Đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn phía nàng, hắn trầm giọng nói.
Vậy mà nữ nhân này lại dùng phương pháp này để báo đáp hắn?
Thật độc ác.
- Ai mượn ngươi tới cứu!
Hạ Tử Thường nổi giận như một con sư tử nhỏ, nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ Lan nói tiếp.
- Nhiều chuyện!
Hắn đừng tưởng hắn cứu nàng thì nàng sẽ dễ dàng bỏ qua việc hắn chiếm tiện nghi của nàng.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn biểu cảm tức giận của nàng mà thấy hơi buồn cười.
Sinh thời bộ dáng của hắn vốn đã yêu nghiệt bức người rồi, nụ cười này đúng là làm điên đảo chúng sinh mà.
Bộ dạng tức giận của nữ tử này nhìn còn đáng yêu hơn bộ dạng đằng đằng sát khí khi nãy.
Trên người mình hình như vẫn còn lưu lại hương thơm của thân thể nàng ta, Hiên Viên Dạ Lan kiềm nén xúc động trong lòng, nói.
- Tại hạ mạo phạm rồi, rất xin lỗi.
Vừa rồi thực ra trong lòng hắn đúng là không định buông nàng ra thật.
Thời khắc kia cứ coi như là vài phút điên rồ đi.
Dịch: MM
Biên: Gyura
Mọi động tác chỉ trong chớp mắt, nam nhân này đã ôm trọn nàng vào trong ngực, mùi máu tươi thoang thoảng xen lẫn hơi thở của nam nhân bao quanh thân thể nàng, Hạ Tử Thương hơi sững sờ, sắc mặt cũng bị nhiệt độ cơ thể của hắn hun cho ửng hồng.
Giống như một vầng mây đỏ hồng, Hạ Tử Thường khó tin mà nhìn tên yêu nghiệt trước mặt.
Đột nhiên lao ra che chở cho nàng, Hiên Viên Dạ Lan cúi đầu nhìn nữ nhân hắn đang ôm trong ngực.
Ánh mắt của hắn cũng tự toát lên vẻ ngạc nhiên, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại muốn che chở người này.
Vừa thấy độc chưởng kia hướng về phía người nàng, thì thân thể của hắn đã vô thức hành động rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tử Thường không nghĩ nhiều, mắt thấy độc chưởng kia càng ngày càng gần hơn.
Thoáng giật mình, nàng nhanh tay đánh một cái lên người Hiên Viên Dạ Lan.
- Ngươi ngây ngốc cái gì hả? Còn không mau động thủ đi?
Tên này tự nhiên vọt qua, bộ tính chết thay nàng hay gì!
Đối diện với sự khẩn trương của nàng, hắn chớp động ánh mắt.
Thật là, chẳng tin tưởng vào năng lực của hắn gì cả.
Vừa nghĩ, cũng đánh ra một chưởng hướng về phía hắc y nhân kia.
Hắc y nhân vung tay ra đỡ theo phản xạ, tay áo bị dư lực đánh rách lả tả, thân thể thì bay ra đập thẳng xuống đất.
Y phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lăn một vòng trên đất rồi đứng dạy, lao như điên về phía bụi rậm, không còn chút ý chí tham chiến nào, nháy mắt bỏ chạy vô tung.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn chăm chú theo hướng hắc y nhân bỏ chạy, nhưng hắn không định đuổi theo.
Để một tên sống cũng tốt, về sau để ai đi bắt lại thì hắn không mấy quan tâm.
Mải suy nghĩ nên hắn không hề biết ai đó đã bị hắn ôm đến đỏ mặt tía tai.
Không những thế hắn lại còn tăng thêm lực siết ở cánh tay, ôm cứng ngắc làm nhiệt độ của thân thể trực tiếp truyền qua, mà hắn lúc này lại chỉ mặc mỗi tiết khố, khiến Hạ Tử Thường càng cảm nhận rõ hơn thân hình của nam nhân!
Cả đầu đều là suy nghĩ mình đang bị nam nhân ôm, mặc dù thân thể này đã là mẫu thân của ba hài tử rồi, nhưng nàng thì không, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam nhân nào cả.
Ngay cả ôm cũng chưa từng ôm qua.
Mà bây giờ thì sao, nàng thế mà lại bị một tên nam nhân xa lạ ôm chặt như vậy.
Giật mình bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, sắc mặt Hạ Tử Thường đỏ lựng như ráng chiều, vội đẩy Hiên Viên Dạ Lan ra, nhưng do hắn ôm nàng quá chặt nên nàng có đẩy thế nào cũng thoát không được vòng tay của hắn.
- Còn chưa buông tay, ôm đến nghiện rồi hả?!
Nàng hung hăng giơ chân nện xuống mu bàn chân của hắn.
Hiên Viên Dạ Lan bất ngờ ăn đau, buông Hạ Tử Thường ra.
- Ta vừa mới cứu ngươi đấy!
Đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn phía nàng, hắn trầm giọng nói.
Vậy mà nữ nhân này lại dùng phương pháp này để báo đáp hắn?
Thật độc ác.
- Ai mượn ngươi tới cứu!
Hạ Tử Thường nổi giận như một con sư tử nhỏ, nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ Lan nói tiếp.
- Nhiều chuyện!
Hắn đừng tưởng hắn cứu nàng thì nàng sẽ dễ dàng bỏ qua việc hắn chiếm tiện nghi của nàng.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn biểu cảm tức giận của nàng mà thấy hơi buồn cười.
Sinh thời bộ dáng của hắn vốn đã yêu nghiệt bức người rồi, nụ cười này đúng là làm điên đảo chúng sinh mà.
Bộ dạng tức giận của nữ tử này nhìn còn đáng yêu hơn bộ dạng đằng đằng sát khí khi nãy.
Trên người mình hình như vẫn còn lưu lại hương thơm của thân thể nàng ta, Hiên Viên Dạ Lan kiềm nén xúc động trong lòng, nói.
- Tại hạ mạo phạm rồi, rất xin lỗi.
Vừa rồi thực ra trong lòng hắn đúng là không định buông nàng ra thật.
Thời khắc kia cứ coi như là vài phút điên rồ đi.