Một Thai Ba Bảo: Quỷ Vương Daddy Quá Hung Mãnh! (Dịch)
Chương 5 : Một thai ba bảo 5
Ngày đăng: 02:25 08/08/20
Chương 5: Một thai ba bảo 5
Dịch: MM
-Tự mình lấy đi.
Hạ Tử Thường thu chân về, thản nhiên nói.
Nàng sẽ không tự mình lấy, không cẩn thận lại làm bẩn tay.
-Ngươi thật sự muốn làm vậy??
Trong mắt Ngô Tam lập lòe tia hung ác, nhìn chằm chằm Hạ Tử Thường.
-Nếu muốn lấy bạc, ta phải cởi quần đấy.
Hắn không tin Hạ Tự Thường dám nhìn hắn cởi quần.
Thực ra, hắn hoàn toàn không biết, trong mắt Hạ Tử Thường hắn chẳng khác gì heo chết.
-Bớt nói nhảm đi, mau cởi ra.
Ánh mắt Hạ Tử Thường sắc lạnh, mất kiên nhẫn nói.
Ngô Tam bị ánh mắt sắc lạnh của nàng dọa sợ, trong lòng thầm nhủ, từ lúc nào mà nữ tử này có thể lớn mật như vậy chứ, hắn vội vàng cởi quần ra.
Nhìn Ngô Tam cởi quần xuống, lộ ra nội khố bẩn thỉu, Hạ Tử Thường chán ghét cau mày.
Nàng có chút bệnh sạch sẽ.
-Ngươi thật sự muốn để ta cởi xuống nữa hả?
Ngô Tam lại hỏi.
-Tiếp tục cởi, nếu như không có bạc, ta sẽ dẫm nát ‘hai quả trứng’ của ngươi.
Đôi môi đỏ mọng cười nhẹ, Hạ Tử Thường thờ ơ nói.
Ngô Tam '..."!
Nữ nhân này sao lại có thể thô bỉ vậy chứ?
Ngay cả hai từ ‘trứng...’ đó mà cũng nói ra được, còn nói không hề chớp mắt nữa.
Đây có phải là Hạ Tử Thường mà trước kia hắn từng biết không?!
Nhìn nụ cười rực rỡ của Hạ Tử Thường, Ngô Tam lại không hề thấy đẹp đẽ gì cả, chỉ cảm thấy nổi da gà toàn thân mà thôi.
Tay hắn đặt ở trên nội khố, hơi kéo xuống.
Trong nội khố chẳng còn mặc gì nữa, nếu cởi xuống, thật sự sẽ lộ ra những thứ không nên lộ đấy.
Hắn vốn nghĩ là nếu mình cởi xuống, Hạ Tử Thường nhất định sẽ kêu dừng lại.
Kết quả, nội khố của Ngô Tam giờ chỉ còn thiếu một chút là cởi xong hết rồi, còn Hạ Tử Thường lại nhìn một mạch không chớp mắt khiến cho Ngô Tam phải ngừng lại động tác.
-Sao không cởi nữa?
Hạ Tử Thường cười nhạt nói.
Ngô Tam nuốt nước miếng.
-Ta nhớ nhầm, túi tiền ở chỗ này.
Nói xong, hắn móc ra túi tiền từ trong ống tay áo, đưa cho Hạ Tử Thường.
Hạ Tử Thường nhận lấy, đút ngay vào ống tay áo của mình.
Ngô Tam nhìn vậy, đau xót trong lòng.
Gần đây vận may của hắn đang khá tốt, chơi bạc thắng được hơn mười lượng bạc, giờ tất cả đều bị Hạ Tử Thường vét sạch rồi.
Trước nay sao hắn lại không biết Hạ Tử Thường ác liệt như vậy chứ?
Nàng ta thật sự một đồng cũng không nghĩ chừa lại cho hắn, ôi chao đúng là độc nhất lòng dạ phụ nữ!
-Cho ngươi tiền rồi, giờ có thể thả ta rồi chứ!
Ngô Tam dằn nỗi lòng muốn giết người của mình lại, nói với Hạ Tử Thường.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ khiến Hạ Tử Thường phải trả giá thật đắt cho những gì nàng đã làm hôm nay!
-Ta lúc nào thì nói là lấy được tiền sẽ thả người nhỉ?
Hạ Tử Thường vuốt nhẹ dây thừng trong tay, cười cười nói.
Ngô Tam trố mắt nhìn Hạ Tử Thường.
-Đồ kỹ nữ nhà người, dám bỡn cợt lão tử?
Lời hắn vừa dứt, dây thừng trong tay nàng đã quàng vào cổ hắn.
Đột nhiên mất đi năng lực hô hấp, Ngô Tam bắt đầu giãy giụa kịch liệt, hắn ra sức co kéo, hai mắt trợn trừng như mắt cá chết, kinh sợ nhìn lại Hạ Tử Thường.
Bộ dáng dịu dàng luôn tươi cười của Hạ Tử Thường phản chiếu lại vào trong mắt hắn.
-Uh...Uh...
Ngô Tam cố gắng mở miệng kêu lớn cứu mạng nhưng lại chỉ phát ra được vài tiếng yếu ớt.
Ở xung quanh đây không có người ở, cho nên không có ai có thể nghe được mấy tiếng động kiểu này.
Dịch: MM
-Tự mình lấy đi.
Hạ Tử Thường thu chân về, thản nhiên nói.
Nàng sẽ không tự mình lấy, không cẩn thận lại làm bẩn tay.
-Ngươi thật sự muốn làm vậy??
Trong mắt Ngô Tam lập lòe tia hung ác, nhìn chằm chằm Hạ Tử Thường.
-Nếu muốn lấy bạc, ta phải cởi quần đấy.
Hắn không tin Hạ Tự Thường dám nhìn hắn cởi quần.
Thực ra, hắn hoàn toàn không biết, trong mắt Hạ Tử Thường hắn chẳng khác gì heo chết.
-Bớt nói nhảm đi, mau cởi ra.
Ánh mắt Hạ Tử Thường sắc lạnh, mất kiên nhẫn nói.
Ngô Tam bị ánh mắt sắc lạnh của nàng dọa sợ, trong lòng thầm nhủ, từ lúc nào mà nữ tử này có thể lớn mật như vậy chứ, hắn vội vàng cởi quần ra.
Nhìn Ngô Tam cởi quần xuống, lộ ra nội khố bẩn thỉu, Hạ Tử Thường chán ghét cau mày.
Nàng có chút bệnh sạch sẽ.
-Ngươi thật sự muốn để ta cởi xuống nữa hả?
Ngô Tam lại hỏi.
-Tiếp tục cởi, nếu như không có bạc, ta sẽ dẫm nát ‘hai quả trứng’ của ngươi.
Đôi môi đỏ mọng cười nhẹ, Hạ Tử Thường thờ ơ nói.
Ngô Tam '..."!
Nữ nhân này sao lại có thể thô bỉ vậy chứ?
Ngay cả hai từ ‘trứng...’ đó mà cũng nói ra được, còn nói không hề chớp mắt nữa.
Đây có phải là Hạ Tử Thường mà trước kia hắn từng biết không?!
Nhìn nụ cười rực rỡ của Hạ Tử Thường, Ngô Tam lại không hề thấy đẹp đẽ gì cả, chỉ cảm thấy nổi da gà toàn thân mà thôi.
Tay hắn đặt ở trên nội khố, hơi kéo xuống.
Trong nội khố chẳng còn mặc gì nữa, nếu cởi xuống, thật sự sẽ lộ ra những thứ không nên lộ đấy.
Hắn vốn nghĩ là nếu mình cởi xuống, Hạ Tử Thường nhất định sẽ kêu dừng lại.
Kết quả, nội khố của Ngô Tam giờ chỉ còn thiếu một chút là cởi xong hết rồi, còn Hạ Tử Thường lại nhìn một mạch không chớp mắt khiến cho Ngô Tam phải ngừng lại động tác.
-Sao không cởi nữa?
Hạ Tử Thường cười nhạt nói.
Ngô Tam nuốt nước miếng.
-Ta nhớ nhầm, túi tiền ở chỗ này.
Nói xong, hắn móc ra túi tiền từ trong ống tay áo, đưa cho Hạ Tử Thường.
Hạ Tử Thường nhận lấy, đút ngay vào ống tay áo của mình.
Ngô Tam nhìn vậy, đau xót trong lòng.
Gần đây vận may của hắn đang khá tốt, chơi bạc thắng được hơn mười lượng bạc, giờ tất cả đều bị Hạ Tử Thường vét sạch rồi.
Trước nay sao hắn lại không biết Hạ Tử Thường ác liệt như vậy chứ?
Nàng ta thật sự một đồng cũng không nghĩ chừa lại cho hắn, ôi chao đúng là độc nhất lòng dạ phụ nữ!
-Cho ngươi tiền rồi, giờ có thể thả ta rồi chứ!
Ngô Tam dằn nỗi lòng muốn giết người của mình lại, nói với Hạ Tử Thường.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ khiến Hạ Tử Thường phải trả giá thật đắt cho những gì nàng đã làm hôm nay!
-Ta lúc nào thì nói là lấy được tiền sẽ thả người nhỉ?
Hạ Tử Thường vuốt nhẹ dây thừng trong tay, cười cười nói.
Ngô Tam trố mắt nhìn Hạ Tử Thường.
-Đồ kỹ nữ nhà người, dám bỡn cợt lão tử?
Lời hắn vừa dứt, dây thừng trong tay nàng đã quàng vào cổ hắn.
Đột nhiên mất đi năng lực hô hấp, Ngô Tam bắt đầu giãy giụa kịch liệt, hắn ra sức co kéo, hai mắt trợn trừng như mắt cá chết, kinh sợ nhìn lại Hạ Tử Thường.
Bộ dáng dịu dàng luôn tươi cười của Hạ Tử Thường phản chiếu lại vào trong mắt hắn.
-Uh...Uh...
Ngô Tam cố gắng mở miệng kêu lớn cứu mạng nhưng lại chỉ phát ra được vài tiếng yếu ớt.
Ở xung quanh đây không có người ở, cho nên không có ai có thể nghe được mấy tiếng động kiểu này.