Một Thai Ba Bảo: Quỷ Vương Daddy Quá Hung Mãnh! (Dịch)
Chương 9 : Ba tiểu gia hỏa 2
Ngày đăng: 02:25 08/08/20
Chương 9: Ba tiểu gia hỏa 2
Dịch: Vô Ưu Tỷ
Biên: MM
-Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vân Dục hơi nhíu mày, nhìn Hạ Tử Thường hỏi.
-Vân đệ, mẫu thân trở về là được rồi, những chuyện khác đừng hỏi!
Không đợi Hạ Tử Thường trả lời, Thanh Mặc đã mở miệng nói.
Việc mà mẫu thân vừa làm, không để cho Vân đệ biết là tốt nhất.
Ừm, tiểu hài tử thì không nên dính líu đến những chuyện máu tanh!
Thanh Mặc nghiêm túc suy nghĩ.
Vân Dục ngây ngô gật gật đầu, cậu luôn nghe theo lời đại ca nói.
Hạ Tử Thường cũng không có ý định đem chuyện vừa xảy ra nói với Vân Dục và Khuynh Thành, nàng bế Vân Dục và Khuynh Thành đi vào phòng, đồng thời nhanh chóng xem xét một chút cảnh vật trong phòng.
Mặc dù trên đường về, trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim bé nhỏ của nàng vẫn không nén được co rút đau đớn.
Cái gọi là nghèo tới nỗi mà nhà chỉ có bốn bức tường.
Có thể nói rằng hôm nay nàng đã thật sự hiểu được.
Một căn nhà lá rách nát, một cái giường gỗ, một cái tủ thấp đã tróc mất một mảng sơn lớn, một cái bàn gỗ, còn có vài cái ghế cũ nát sắp gãy, đó là tất cả những đồ dùng trong nhà.
Không chỉ có vậy, nóc nhà còn có vài cái lỗ thủng, gió lạnh xuyên qua những cái lỗ hổng này, thổi vù vù vào trong nhà.
Ùng ục...
Đúng lúc này, một tiếng động lạ vang lên.
Khuynh Thành vội vàng dùng tay che lại cái bụng nhỏ của mình.
Đáng ghét.
Cái bụng không nghe lời này lại kêu nữa rồi.
Hạ Tử Thường dịu dàng đưa mắt nhìn về phía Khuynh Thành hỏi.
-Đói rồi hả?
Kiếp trước, nàng luôn ao ước tương lai sẽ sinh một tiểu nữ nhi.
Hiện tại cuối cùng nàng cũng đã có rồi, không cần phải hâm mộ người khác nữa.
Khuynh Thành dùng sức gật đầu, chớp đôi mắt to long lanh nhìn về phía Hạ Tử Thường.
Mẫu thân nàng có vẻ như dịu dàng hơn so với ngày thường.
-Các ngươi chưa ăn tối đúng không?
Hạ Tử Thường lại hỏi tiếp.
Ba tiểu bảo bảo không hẹn mà cùng gật đầu.
Thanh Mặc đã học được cách nấu cơm, cơm nước trong nhà đều do Thanh Mặc nấu.
Nhưng mà hôm nay Thanh Mặc vì lo lắng đi tìm Hạ Tử Thường, nên cơm trưa và cơm tối đều chưa nấu.
Ba tiểu gia hỏa này đã nhịn gần một ngày rồi.
-Ta đi xuống bếp xem sao, ba người các ngươi chờ một lát.
Hạ Tử Thường nhẹ nhàng đặt Vân Dục và Khuynh Thành lên giường.
-Mẫu thân, để con đi nấu cơm cho, ở trong bếp còn lại một ít gạo, có thể nấu cháo.
Thanh Mặc nói.
Hạ Tử Thường nín thở một cái, đưa mắt nhìn Thanh Mặc.
Một thân hình bé nhỏ đang ngước khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt trong veo nhìn nàng.
Hạ Tử Mặc mỉm cười, hơi cúi người sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Mặc.
-Không cần, sau này mẫu thân sẽ chăm sóc các ngươi thật tốt. Ngươi ở đây với đệ đệ và muội muội là được, chỉ một lát thôi là có cơm ăn rồi.
Nói xong, Hạ Tử Thường xoay người ra ngoài.
Căn nhà nhỏ này có tổng cộng hai gian nhà lá, gian trong là phòng ngủ của Hạ Tử Thường và bọn nhỏ, mà gian ngoài thì được dùng tạm làm nhà bếp.
Đi vào trong nhà bếp, Hạ Tử Thường tìm được gạo, bốn quả trứng và hai củ cà rốt.
Gạo không còn nhiều, xem ra chỉ đủ để bọn họ ăn no trong đêm nay.
Ăn hết bữa này, nhà họ coi như hết sạch lương thực.
Nhưng mà Hạ tử Thường chẳng hề lo lắng, chẳng phải trong người nàng hiện đang có một 'khoản lớn' sao.
Ngô Tam đưa cho nàng một túi tiền, bên trong có mười lượng bạc kia mà.
Kiếp trước, Hạ Tử Thường trải qua cuộc sống một mình, trong phương diện ăn uống hằng ngày nàng luôn đặc biệt chú trọng, để thỏa mãn cái dạ dày kén chọn của mình, việc nàng làm nhiều nhất trong lúc rảnh rỗi chính là nghiên cứu các món ăn ngon. Ở phía sau biệt thự của nàng còn tự trồng một số loại rau dưa và trái cây xanh tươi bổ dưỡng.
Điều may mắn đối với Hạ Tử Thường chính là cuộc sống trước đây của nàng đều dựa vào chính bản thân, cho nên hiện tại dù phải đến một nơi xa lạ như nơi này đây, nàng cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn.
Dịch: Vô Ưu Tỷ
Biên: MM
-Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vân Dục hơi nhíu mày, nhìn Hạ Tử Thường hỏi.
-Vân đệ, mẫu thân trở về là được rồi, những chuyện khác đừng hỏi!
Không đợi Hạ Tử Thường trả lời, Thanh Mặc đã mở miệng nói.
Việc mà mẫu thân vừa làm, không để cho Vân đệ biết là tốt nhất.
Ừm, tiểu hài tử thì không nên dính líu đến những chuyện máu tanh!
Thanh Mặc nghiêm túc suy nghĩ.
Vân Dục ngây ngô gật gật đầu, cậu luôn nghe theo lời đại ca nói.
Hạ Tử Thường cũng không có ý định đem chuyện vừa xảy ra nói với Vân Dục và Khuynh Thành, nàng bế Vân Dục và Khuynh Thành đi vào phòng, đồng thời nhanh chóng xem xét một chút cảnh vật trong phòng.
Mặc dù trên đường về, trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim bé nhỏ của nàng vẫn không nén được co rút đau đớn.
Cái gọi là nghèo tới nỗi mà nhà chỉ có bốn bức tường.
Có thể nói rằng hôm nay nàng đã thật sự hiểu được.
Một căn nhà lá rách nát, một cái giường gỗ, một cái tủ thấp đã tróc mất một mảng sơn lớn, một cái bàn gỗ, còn có vài cái ghế cũ nát sắp gãy, đó là tất cả những đồ dùng trong nhà.
Không chỉ có vậy, nóc nhà còn có vài cái lỗ thủng, gió lạnh xuyên qua những cái lỗ hổng này, thổi vù vù vào trong nhà.
Ùng ục...
Đúng lúc này, một tiếng động lạ vang lên.
Khuynh Thành vội vàng dùng tay che lại cái bụng nhỏ của mình.
Đáng ghét.
Cái bụng không nghe lời này lại kêu nữa rồi.
Hạ Tử Thường dịu dàng đưa mắt nhìn về phía Khuynh Thành hỏi.
-Đói rồi hả?
Kiếp trước, nàng luôn ao ước tương lai sẽ sinh một tiểu nữ nhi.
Hiện tại cuối cùng nàng cũng đã có rồi, không cần phải hâm mộ người khác nữa.
Khuynh Thành dùng sức gật đầu, chớp đôi mắt to long lanh nhìn về phía Hạ Tử Thường.
Mẫu thân nàng có vẻ như dịu dàng hơn so với ngày thường.
-Các ngươi chưa ăn tối đúng không?
Hạ Tử Thường lại hỏi tiếp.
Ba tiểu bảo bảo không hẹn mà cùng gật đầu.
Thanh Mặc đã học được cách nấu cơm, cơm nước trong nhà đều do Thanh Mặc nấu.
Nhưng mà hôm nay Thanh Mặc vì lo lắng đi tìm Hạ Tử Thường, nên cơm trưa và cơm tối đều chưa nấu.
Ba tiểu gia hỏa này đã nhịn gần một ngày rồi.
-Ta đi xuống bếp xem sao, ba người các ngươi chờ một lát.
Hạ Tử Thường nhẹ nhàng đặt Vân Dục và Khuynh Thành lên giường.
-Mẫu thân, để con đi nấu cơm cho, ở trong bếp còn lại một ít gạo, có thể nấu cháo.
Thanh Mặc nói.
Hạ Tử Thường nín thở một cái, đưa mắt nhìn Thanh Mặc.
Một thân hình bé nhỏ đang ngước khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt trong veo nhìn nàng.
Hạ Tử Mặc mỉm cười, hơi cúi người sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Mặc.
-Không cần, sau này mẫu thân sẽ chăm sóc các ngươi thật tốt. Ngươi ở đây với đệ đệ và muội muội là được, chỉ một lát thôi là có cơm ăn rồi.
Nói xong, Hạ Tử Thường xoay người ra ngoài.
Căn nhà nhỏ này có tổng cộng hai gian nhà lá, gian trong là phòng ngủ của Hạ Tử Thường và bọn nhỏ, mà gian ngoài thì được dùng tạm làm nhà bếp.
Đi vào trong nhà bếp, Hạ Tử Thường tìm được gạo, bốn quả trứng và hai củ cà rốt.
Gạo không còn nhiều, xem ra chỉ đủ để bọn họ ăn no trong đêm nay.
Ăn hết bữa này, nhà họ coi như hết sạch lương thực.
Nhưng mà Hạ tử Thường chẳng hề lo lắng, chẳng phải trong người nàng hiện đang có một 'khoản lớn' sao.
Ngô Tam đưa cho nàng một túi tiền, bên trong có mười lượng bạc kia mà.
Kiếp trước, Hạ Tử Thường trải qua cuộc sống một mình, trong phương diện ăn uống hằng ngày nàng luôn đặc biệt chú trọng, để thỏa mãn cái dạ dày kén chọn của mình, việc nàng làm nhiều nhất trong lúc rảnh rỗi chính là nghiên cứu các món ăn ngon. Ở phía sau biệt thự của nàng còn tự trồng một số loại rau dưa và trái cây xanh tươi bổ dưỡng.
Điều may mắn đối với Hạ Tử Thường chính là cuộc sống trước đây của nàng đều dựa vào chính bản thân, cho nên hiện tại dù phải đến một nơi xa lạ như nơi này đây, nàng cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn.