Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1074 : Anh Thổi Cho Em
Ngày đăng: 23:35 29/04/20
Như phối hợp với anh, bao tử Vân Thi Thi làm loạn một phen, cũng phải, bữa tiệc ngày hôm qua cô căn bản không ăn bao nhiêu, qua một đêm, giờ đã đói không chịu được.
Nhưng mà vừa nhìn thoáng qua chỉ thấy cháo, cảm giác thèm ăn giảm một nửa.
"Chỉ có cháo thôi?"
"Chỉ có cháo."
"Không có thịt hả?"
Mộ Nhã Triết chợt nhíu mày: "Em có thể ăn anh."
"..." Cô vẫn là ngoan ngoãn ăn cháo thôi.
Vân Thi Thi há mồm nuốt một ngụm cháo, lại bị nóng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Mộ Nhã Triết sẵng giọng: "Từ từ."
Vân Thi Thi rất khó khăn mới nuốt xuống được, "Anh thổi thổi cho em."
Khóe mắt Mộ Nhã Triết lại là mạnh mẽ co rút, lại múc một thìa cháo, vẻ mặt mất tự nhiên bỉu môi miễn cưỡng thổi vài ngụm.
Vẻ mặt cứng ngắc kia, khiến đáy lòng Vân Thi Thi vô cùng vui vẻ! Cô vẫn chưa từng thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy của Mộ Nhã Triết!
Người nào đó ngẩng đầu lên tức giận hỏi: "Cười cái gì?"
Mộ Nhã Triết lập tức quăng nồi: "Uh`m! Thật ra là Hữu Hữu nấu, đúng là kém tiêu chuẩn!"
Lời này của anh vừa nói xong, mặt Vân Thi Thi lập tức đen lại.
Hữu Hữu đã đi tới bỗng nhiên hắt xì rất tao nhã.
Cậu đẩy cửa, thì thấy Mộ Nhã Triết cầm hộp giữ ấm, từng thìa đút Vân Thi Thi ăn cháo, vô cùng vui vẻ.
Đây mới là dáng vẻ của người đàn ông chân chính nè!
Điều kiện của Hữu Hữu đối với cha mình là, dịu dàng, chu đáo, có quyền, có tiền, còn phải là thê nô, mọi việc lấy mẹ làm đầu!
Không tệ, cha đang phát triển theo hướng người chồng tốt nhị thập tứ hiếu* trong cảm nhận của anh hảo trượng phu chậm rãi dựa.
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
"Mẹ ~~ "
Hữu Hữu và Tiểu Dịch thần vui vẻ bổ nhào tới trước giường, động tác của hai đứa nhóc quá lớn, thế cho nên bát cháo trong tay Mộ Nhã Triết suýt nữa bị đánh đổ.
Mộ Nhã Triết mới vừa muốn nổi giận, thì thấy hai đứa nhóc như gấu Koala, một người ôm một cánh tay của Vân Thi Thi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong lòng Vân Thi Thi, ánh mắt, biểu cảm, động tác, giống y như nhau!
"..." Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết không phản đối nữa.
"Mẹ! Tối hôm qua sao mẹ không về nhà, cũng không nói một tiếng với Hữu Hữu! Hữu Hữu lo lắng gần chết!" Hữu Hữu ngẩng đầu, nói một nửa, bỗng nhiên nhạy cảm phát hiện việc gì, ánh mắt trong suốt gắt gao nhìn chăm chú vào gương mặt của cô.
Vân Thi Thi thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, cảm thấy kì lạ sờ sờ mặt mình.
Không thấy gì lạ cả.
Thấy Hữu Hữu cứ nhìn chằm chằm vào, khóe môi Vân Thi Thi cứng đờ: "Bảo bối, sao vậy? Sao con nhìn chằm chằm vào mẹ vậy?"