Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1193 : Đừng Rời Khỏi Con

Ngày đăng: 23:36 29/04/20


Một người đàn ông nói xong, còn mở nhà giam bằng sắt ra.



Cửa vừa mới mở ra, chỉ trong một cái chớp mắt tất cả mọi người giơ súng lên, nhắm vào Mộ Dịch Thần, lên đạn, chuẩn bị trạng thái chiến tranh!



Vân Thi Thi cả kinh, nghiêng người che chở cho Mộ Dịch Thần, sợ hãi nói: “Các người… Các người làm gì thằng bé vậy?”



“Cô ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, chúng tôi sẽ không làm gì cậu ta!”



“Các người muốn làm gì?”



Người đàn ông lạnh lùng máy móc nói lần thứ hai: “Đi theo chúng tôi! Bớt nói lời vô ích đi, ngoan ngoãn phục tùng!”



Thân thể Vân Thi Thi hơi run rẩy, lập tức chậm rãi đứng dậy, cảnh giác nhìn bọn họ.



“Nhanh lên, động tác nhanh một chút! Không được kéo dài thời gian!”



Người đàn ông lại gầm lên một tiếng.



Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, cố gắng áp chế bất an và khẩn trương trong lòng, đi tới chỗ bọn họ.



Mộ Dịch Thần đứng dậy, ôm lấy cô, lạnh lùng quét một vòng.



“Mấy người làm gì thế? Bảo mẹ tôi đi với các người, là muốn làm gì?”



Người đàn ông tức giận nói: “Bớt nói linh tinh đi, không phải chuyện của cậu, cút sang một bên, không được cản trở chúng tôi!”



Mộ Dịch Thần khẩn trương ôm lấy Vân Thi Thi, “Mẹ, đừng đi cùng bọn họ! Cho dù thế nào, con cũng muốn ở cùng mẹ, bảo vệ mẹ!”
Mộ Dịch Thần khẩn trương ôm lấy Vân Thi Thi, “Mẹ, đừng đi cùng bọn họ! Cho dù thế nào, con cũng muốn ở cùng mẹ, bảo vệ mẹ!”



“Con yên tâm đi! Mẹ sẽ không sao, con đừng lo lắng!”



“Không!”



Mộ Dịch Thần không tin bọn họ, ôm Vân Thi Thi càng chặt hơn: “Mẹ tôi sẽ không đi theo các người!”



“Thằng quỷ nhỏ, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, buông ra!”



“Không buông!” Mộ Dịch Thần không sợ bọn họ uy hiếp, lập tức nói với Vân Thi Thi, “Mẹ, không phải sợ, con ở bên cạnh mẹ!”



Người đàn ông nổi giận, đi vào nhà giam, giơ cao súng lên đánh về phía cậu.



Mộ Dịch Thần vừa định đánh trả, Vân Thi Thi lập tức ngăn cản.



Cô thét to: “Không được động vào thằng bé! Dừng tay!”



Người đàn ông dừng động tác lại.



Vân Thi Thi xoay người, khẽ vuốt mặt Mộ Dịch Thần, mỉm cười: “Tiểu Dịch Thần, đừng lo lắng. Mẹ không có việc gì, con ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ về, có được không?”



“Mẹ… Con… Con sợ, con sợ… Mẹ đừng rời khỏi con…”



“Bọn họ sẽ không làm gì mẹ đâu! Nếu muốn mạng của mẹ, bọn họ có rất nhiều cơ hội. Cho nên, mẹ sẽ bình an trở về, con ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ, có được không?”




Mộ Dịch Thần giật mình, lập tức sững sờ gật gật đầu.



Cửa nhà giam bằng sắt bị khóa chặt lần thứ hai.



Mộ Dịch Thần trơ mắt nhìn Vân Thi Thi bị mang đi, trên mặt hiện lên lo lắng.







Sau khi rời khỏi kho hàng dưới đất, cô bị bịt kín mắt, miệng cũng bị bịt lại, không phát ra được một chút âm thanh.



Hai tay bị còng ra sau, không thể động đậy.



“Đi!”



Người phía sau đẩy cô, cô thất tha thất thểu ngã về phía trước vài lần, liền được người ta đưa lên xe.



Cũng không biết đi bao lâu trên đường, cô đếm thầm ở trong lòng rất lâu, xe đi khoảng nửa tiếng mới dừng lại.



Ngay sau đó là một khoảng thời gian im lặng, trong xe không có bất luận động tĩnh gì, làm trái tim người ta sợ hãi.



Hơi thở của cô dần dần nhanh hơn.



Cửa xe đột nhiên được mở ra.



“Xuống xe!”



Cô lại khẩn trương: “Làm gì thế? Các người muốn làm gì?”



Người nọ trách mắng: “Câm miệng, bớt nót linh tinh, xuống xe!”



Vân Thi Thi bị đẩy xuống xe, người đàn ông phía sau vẫn thỉnh thoảng đẩy vai cô, cô căn bản không thấy rõ đường dưới chân, vấp phải một tảng đá, suýt chút nữa ngã sấp xuống.



Mãi cho đến khi đi lên một cái sườn dốc, đôi mắt của cô mới thoát khỏi miếng vải đen.